Đó là việc Trang Tử Khâm được ra tù.
Thẩm Bổi Xuyên đưa bà về biệt thự.
Vì không muốn Trang Tử Khâm lo lắng nên anh cũng không nói chuyện của Lâm Tân Ngôn cho bà biết.
Mà chỉ nói Tông Cảnh Hạo đưa cô đi nước ngoài du lịch.
“Bụng Tân Ngôn đã to như thế rồi, không thích hợp để đi du lịch nước ngoài đâu. Nếu muốn đi thì cứ chờ đến khi đứa trẻ được sinh ra, tôi trông đứa nhỏ rồi hai đứa nó muốn đi đâu thì đi.” Trang Tử Khâm gầy đi nhiều nhưng tinh thần bà lại có vẻ khá tốt.
Có thể là do bà thấy con gái mình hạnh phúc nên tâm trạng vui vẻ, tinh thần phấn chấn.
Mặc dù Lâm Tân Ngôn không phải do bà sinh ra nhưng bà nuôi Lâm Tân Ngôn từ bé tới lớn. Tình cảm bà dành cho cô có lẽ còn hơn cả mẹ ruột.
“Không sao đâu, cô không cần phải lo lắng về chuyện đó.” Thẩm Bồi Xuyên an ủi bà để cho bà khỏi suy nghĩ nhiều.
“Đã có người chăm sóc cô ấy với lại ra nước ngoài thư giãn, thoải mái một chút cũng tốt mà cô.” Tần Nhã phối hợp với Thẩm Bồi Xuyên.
Khi Lâm Tân Ngôn sinh hai đứa con trước, Trang Tử Khâm hiểu rõ sức khỏe của Lâm Tân Ngôn không tốt lắm, bây giờ cô cũng lớn tuổi hơn trước nên bà chỉ mong cô cẩn thận giữ gìn sức khỏe một chút.
Bà cũng cho rằng Tông Cảnh Hạo là người có chừng mực nên sẽ chăm sóc tốt cho Lâm Tân Ngôn và không nhắc lại những chuyện đã qua nữa.
Bà mong hai đứa trẻ sớm tan học về nhà để bà có thể gặp lại chúng.
Thẩm Bồi Xuyên nhờ иɦũ ɦσα Vu chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn hơn một chút, dù sao chuyện Trang Tử Khâm được thả ra ngoài cũng xứng đáng để ăn mừng. Vả lại tối nay Tần Nhã cũng tới.
Anh hỏi: “Đến thăm Tô Trạm à?”
Nụ cười của Tần Nhã như đông lại, cô nói: “Không phải. Anh đừng nói với anh ấy chuyện tôi tới.”
Thẩm Bồi Xuyên có vẻ mù mờ trong chuyện tình cảm của mình nhưng lại biết rất rõ chuyện của người khác. Nhìn Tần Nhã như thế này, anh biết ngay là cô đang có chuyện với Tô Trạm: “Không phải là thế nào? Hai người làm hòa chưa? Cậu ta lại làm chuyện gì chọc giận cô à? Không phải chứ, tôi thấy cậu ta chiều người yêu như chiều công chúa rồi đấy.”
Tần Nhã nhìn anh: “Anh Xuyên, anh đang cà khịa tôi đấy à?”
Thẩm Bồi Xuyên cười và hỏi: “Tôi có làm thế sao?”
Tần Nhã trả lời rồi ngồi trêи ghế nói chuyện với Trang Tử Khâm.
Thẩm Bồi Xuyên vẫn còn việc nên không ở lại biệt thự nữa.
Lúc ở cục, anh nghe nói Cục trưởng Tống được đưa đến bệnh viện, suốt một ngày anh không thấy có tin tức gì nên muốn tới xem thử.
Mặc dù rất ghét mẹ con nhà họ Tống nhưng anh vẫn muốn đến gặp Cục trưởng Tống.
Anh chào Tang Du một câu rồi rời đi.
Sau khi tới bệnh viện, anh hỏi thăm được Cục trưởng Tống đang ở phòng nào thì do dự một lúc rồi mới quyết định gõ cửa. Anh do dự vì sợ bà Tống và Tống Nhã Hinh cũng ở bên trong, anh thực sự không muốn gặp hai người họ.
Sau khi đẩy cánh cửa ra, không nhìn thấy bọn họ ở trong, anh cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Cục trưởng Tống đang mặc bộ đồ bệnh nhân, sắc mặt ông có vẻ không tốt lắm.
“Tình hình ông thế nào rồi?” Thẩm Bồi Xuyên quan tâm hỏi.
Cục trưởng Tống hứ một tiếng: “Tất cả không phải do cậu sao, cậu nói cậu không đồng ý, lúc đầu không phải cậu đã bằng lòng rồi sao? Cậu nhìn thử đi, cậu để con bé làm ầm lên như thế, tôi còn mặt mũi nào ở cục nữa.”
Lúc đầu Thẩm Bồi Xuyên không hiểu rõ mình, anh chỉ thấy mình và Tống Nhã Hinh hợp tuổi, nếu có lấy nhau thì cũng phù hợp.
Anh đâu ngờ sau khi gặp lại Tang Du…
“Ông không sao chứ? Bác sĩ nói thế nào?” Thẩm Bồi Xuyên cũng biết lúc đó mình đã quá vội vàng, anh không nên chưa suy nghĩ kĩ mà đã đồng ý.
Lúc đó Tần Nhã Hinh theo đuổi anh cũng gắt nên anh cũng không còn cách nào khác.
Cục trưởng Tống dựa lưng vào đầu giường, ông im lặng trong giây lát rồi nói: “Không chết được đâu.”
Ông chỉ bị ngất do quá tức giận, không có gì quá nghiêm trọng.
“Cục trưởng Tống, xin lỗi ông, tôi...”
“Đừng giải thích nữa, tôi còn không hiểu cậu sao?” Cục trưởng Tống thở dài, “Cũng trách tôi, rõ ràng biết cậu không thích con bé, lại còn làm mai làm mối nên mọi chuyện mới thành ra thế này.”
Thẩm Bồi Xuyên cúi đầu, anh như một đứa trẻ phạm lỗi đang đứng trước mặt Cục trưởng Tống.
“Không sao, nhưng sau này cậu không được đến nhà tôi nữa.” Vợ của ông chắc khó vượt qua được cú sốc này.
Thẩm Bồi Xuyên cũng không biết phải nói gì nữa.
“Được rồi, cậu mau về đi.” Cục trưởng Tống xua tay, vợ và con gái ông ra ngoài mua đồ, có lẽ cũng sắp về đến nơi. Nếu như bọn họ thấy anh trong bệnh viện chắc mọi chuyện lại ầm ĩ lên.
Đến lúc đó, anh sẽ chẳng còn chút mặt mũi nào nữa.
Thẩm Bồi Xuyên xin phép đi trước.
Cục trưởng Tống ừ một tiếng, Thẩm Bồi Xuyên mở cửa ra, hai mẹ con họ cũng vừa đi mua đồ về.