Tần Nhã đỡ Tô Trạm, bấm chuông cửa. Bà cụ không đi được, ngồi xe lăn không tiện, Trần Tuyết ra mở cửa.
Ở nhà có người lạ, Tô Trạm hỏi: "Cô là ai?"
Tần Nhã đáp: "Người mới tới để chăm sóc bà nội".
Tô Trạm hiểu ra, bước vào.
Bà cụ vui mừng khi Tô Trạm trở lại: "Vào nhà nằm đi."
Tô Trạm cũng không có đi ngay, mà là nhìn về phía bà cụ nói: "Bà nội, cháu có chuyện muốn nói với bà."
Tinh thần bà cụ cũng ổn, hỏi: "Có chuyện gì?"
Tô Trạm đưa cho bà ấy xem giấy đăng ký kết hôn: "Cháu và Tần Nhã đã làm hòa rồi, cũng đã đăng ký xong xuôi. Từ nay về sau, chúng ta sẽ là người một nhà. Bà trước đây rất thích Tiểu Nhã. Cháu muốn sau này bà cũng có thể như trước kia."
Bà cụ nói: "Cái này đương nhiên rồi".
Bà ấy quay đầu nhìn Tần Nhã: "Cháu ở bệnh viện chăm sóc Tô Trạm chắc mệt lắm rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi."
“Tiểu Tuyết, đi rót trà.” Trần Tuyết tay chân nhanh nhẹn, được đào tạo chuyên nghiệp, cái gì cũng biết.
Trần Tuyết lập tức mang một ly nước sôi tới.
Tần Nhã nói: "Cháu không mệt, muốn tiễn Tô Trạm vào phòng."
Bà cụ nói: "Vậy được, cháu cũng nghỉ ngơi đi."
Tần Nhã nói xong, đỡ Tô Trạm đi vào phòng ngủ. Trần Tuyết bưng nước, bà cụ nhìn cô ta nói: "Để lên bàn đi. Bữa trưa chuẩn bị phong phú hơn. Hôm nay là ngày lành."
Tô Trạm đại nạn không chết. Tần Nhã cũng đồng ý mang thai hộ và làm hòa với Tô Trạm. Đây là một ngày vui hiếm hoi, nhất định phải chúc mừng.
Trần Tuyết nói: "Vừa hay, hôm qua cháu đi siêu thị mua rất nhiều thứ, hiện tại đi chuẩn bị luôn."
Trong phòng ngủ.
Tần Nhã đỡ Tô Trạm nằm xuống, cô đóng cửa sổ, bật điều hòa.
Tô Trạm dựa vào đầu giường hỏi: "Đây là hộ lý tìm tới chăm sóc bà nội?"
Tô Trạm nằm trêи giường một hồi, trong lòng có chút mơ hồ, hỏi mấy giờ rồi, cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, chưa gì đã đến giờ ăn cơm.
Tần Nhã liếc đồng hồ, nói: "Gần mười một giờ."
Cô ấy đi tới: "Dậy ăn cơm đi."
Rồi đỡ Tô Trạm bước tới bàn ngồi xuống.