Lâm Tử Lạp cũng không thấy lạ khi Quang Kình xuất hiện ở đây, là anh ép cô quay về, chắc chắc là biết nơi cô ở.
Vừa khéo cô cũng có chuyện muốn nói với anh.
“Đi thôi.” Lâm Tử Lạp đi về phía xe của Quang Kình.
Quang Kình không đi ngay, mà liếc nhìn Vu Đậu Đậu: “Sau này không được làm phiền cô ấy nữa, lần sau mà còn bị tôi bắt gặp, thì tôi không dễ nói chuyện như này nữa đâu.”
Cảnh cáo người đàn ông làm phiền Lâm Tử Lạp xong, Quang Kình mới lên xe.
Lâm Tử Lạp rất yên lặng, không hỏi cái gì, ánh mắt cứ thờ ơ nhìn ra ngoài cửa xe.
Quang Kình quay đầu liếc nhìn cô, tập trung lái xe, phong cảnh bên đường càng ngày càng quen thuộc, 6 năm rồi mà gần như không hề thay đổi, đây là đường tới biệt thự.
Lâm Tử Lạp hơi nhíu mày lại.
Mặc dù sống ở đây không lâu, nhưng những chuyện xảy ra ở đây, cô vẫn nhớ rất rõ ràng.
Rất nhanh, xe dừng lại, Lâm Tử Lạp thở dài, bình ổn lại cảm xúc, rồi mới mở cửa xuống xe.
Quang Kình không có ý đi vào, mà nói với cô: “Tổng giám đốc Tông chờ cô ở bên trong, cô tự vào nhé.”
Lâm Tử Lạp nhìn anh ta: “Có biết anh ta tìm tôi có chuyện gì không?”
“Chuyện riêng của ông chủ, tôi không rõ lắm.”
Lâm Tử Lạp cười, đây là người của Tông Triển Bạch, nếu là chuyện không có lợi cho anh, sao có thể mớm lời trước cho cô chứ?
Câu hỏi này thật thừa thãi.
Cô đi tới cửa, hít sâu một hơi, đẩy cửa ra.
Rộng rãi, sạch sẽ, phòng khách đầy đủ ánh sáng không nhiễm hạt bụi nào, ở góc bên phải, chiếc đàn piano Lâm Viên Trung tặng năm đó, vẫn ở chỗ đó, dường như chưa từng bị động vào.
Năm đó cô xảy ra tai nạn xe hơi, nguy kịch, không mang gì cả, ngay cả quần áo cũng không kịp lấy, chứ đừng nói là piano.
Cô sải bước đi vào.
Dường như tất cả mọi thứ ở đây đều không thay đổi, giống hệt như lúc cô rời đi.
“Còn nhớ nơi này không?”
Trên tầng hai, anh mặc áo sơ mi đen, tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay săn chắc, một tay đút túi quần, một tay cầm ly có chân, bên trong là chất lỏng màu đỏ, nó giống như có sinh mệnh, lắc lư trong ly thủy tinh theo động tác của anh.
Lâm Tử Lạp ngẩng đầu, cười nhạt: “Anh Tông.”
Biểu cảm trên mặt Tông Triển Bạch hơi cứng lại, anh Tông?
Trước kia, cô là người đầu tiên gọi anh như thế, nhưng sau khi nghe cô gọi tên mình, anh đã không thích cách gọi này nữa.
Rõ ràng là xa lạ, xa cách.
Anh thích cách cô gọi tên anh hơn.
“Còn quen nơi này không?” Anh sải bước đi xuống.
“Đã lâu rồi, không nhớ rõ nữa.” Lâm Tử Lạp cứng miệng, không thừa nhận.
Phủ nhân mọi ký ức, và cả tình cảm với anh.
“Anh gọi tôi tới đây, chắc là có chuyện muốn nói với tôi hả?” Lâm Tử Lạp đi tới chỗ sofa, ngồi xuống, hai chân vắt chéo đầy trang nhã, tay đặt lên tay ghế: “Vừa khéo, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh Tông.”
Cô có chuyện muốn nói với anh?
Điểm này khiến Tông Triển Bạch hơi ngạc nhiên.
Anh đặt ly rượu vang trong tay xuống trước mặt Lâm Tử Lạp: “Chuẩn bị cho cô đấy.”
Lâm Tử Lạp nói lịch sự: “Cảm ơn.”
Tông Triển Bạch nhướn mày, giọng điệu này, dáng vẻ này, thật sự là muốn coi anh như người xa lạ sao?
Anh kìm nén cảm giác không vui trong lòng, ngồi xuống đối diện cô.
“Muốn nói gì với tôi?”
Hai tay Lâm Tử Lạp nắm chặt lại: “6 năm trước, anh nói ly hôn, theo như giao hẹn, cũng nên ly hôn rồi, nhưng vì tôi, dẫn tới không thể làm được giấy ly hôn, mang tới sự bất tiện cho anh, tôi cảm thấy rất có lỗi, lần này tôi tới, chính là vì muốn làm cho xong giấy tờ ly…”
“Đây là chuyện cô muốn nói với tôi?” Tông Triển Bạch ngắt lời cô.
Anh đã nói rồi, anh đã hủy bỏ đính hôn với Hà Khiếu Ninh, vậy mà cô vẫn tới nói với anh cái này?
Lần trước anh còn chưa nói rõ ràng sao?
Mặt anh trầm xuống.
“Đúng, lời của anh Tông, tôi đã suy nghĩ rồi, cho dù anh có thể chấp nhận, tôi cũng không chấp nhận được. Vì thế, tôi nghĩ, vẫn nên làm theo lời anh Tông nói, làm theo giao hẹn của chíng ta, chúng ta ly hôn.”
Nói xong lời này, lòng bàn tay cô đã đổ đầy mồ hôi.
Tông Triển Bạch cười lạnh.
Thân người cao gầy dựa ra sau, dựa vào ghế sofa, nhìn cô.
Lâm Tử Lạp bị anh nhìn mà đứng ngồi không yên.
Nửa ngày sau mới tìm lại được giọng nói bình thường: “Nếu anh có thời gian, hôm nay có thể làm…”
Dường như nghĩ tới gì đó, Lâm Tử Lạp cười tự giễu: “Sao tôi lại quên rồi, chuyện như này không cần anh Tông tự mình đi làm, anh chỉ cần nói với trợ lý Quang một tiếng là được.”
Tông Triển Bạch nhíu mày.
“Cô nói xong chưa?”
Lâm Tử Lạp gật đầu, ngồi thẳng người, chuẩn bị nghe xem anh đưa cô tới đây để nói cái gì.
Tông Triển Bạch không nói gì, mà tìm một tin xã hội trong điện thoại, đưa tới trước mặt cô.
Lâm Tử Lạp thấy khó hiểu, dùng ánh mắt thăm dò nhìn anh, khi thấy bức ảnh kia, thần kinh cô căng cứng, lập tức duỗi tay giằng lấy điện thoại, bên trong là con trai cô, cảnh phía sau giống trong như phòng bao nhà hàng, thứ cần trên tay Lâm Tinh Tuyệt, cũng cực kỳ nổi bật, khuôn mặt Tông Triển Bạch cũng cực kỳ rõ ràng.
“Đây là cái gì?”
“Khi tôi và tổng giám đốc Lý của Thành Đại bàn chuyện làm ăn, con trai cô xông vào, đưa cái thứ đồ chơi kia ra, nói là của tôi, trước mặt đám người kia, còn bị người ta chụp lại, đăng lên mạng.” Anh duỗi tay, ngón tay thon dài cởi khuy cổ, dáng vẻ thờ ơ: “Tin tức này đã bị truyền đi, cô biết người khác nói tôi thế nào không?”
Điều khiến Lâm Tử Lạp ngạc nhiên, không phải là vì Lâm Tinh Tuyệt gây phiền phức cho Tông Triển Bạch, mà là nó lấy những thứ kia ở đâu ra?
Nó chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi.
“Xin lỗi, nhất định tôi sẽ dạy lại nó…” Không đúng, tuyệt đối Lâm Tinh Tuyệt sẽ không kiếm được cái thứ kia, nhỡ nào thật sự là anh làm rơi thì sao?
“Không phải của tôi.” Tông Triển Bạch trầm giọng.
Thấy ra suy nghĩ của Lâm Tử Lạp, nếu không phải là còn lý trí, anh đãmuốn túm lấy cổ áo người phụ nữ này mà gầm lên, anh không có thói quen mang theo thứ này bên người!
Lâm Tử Lạp cười lạnh: “Con trai tôi nhỏ như thế, sợ là không biết cái kia là cái gì, hơn nữa vì sao nó không đưa cho người khác mà lại đưa cho anh?”
Trong lòng Lâm Tử Lạp vẫn tin tưởng con trai mình.
Nó khá thông minh, nhưng tuyệt đối nó sẽ không dùng cái thứ kia để hại người khác.
Haha.
Được.
Tông Triển Bạch đứng dậy, ngón tay cởi từng cúc áo, ánh mắt nhìn từ trên xuống, tà ác, cuồng dại.
Lâm Tử Lạp không khỏi ngồi lùi về sau, cảnh giác nhìn anh: “Anh làm gì thế?”
Tông Triển Bạch cười: “Đương nhiên là muốn chứng minh với cô, tôi không có thói quen dùng thứ đồ kia.”
“…”
“Tôi về hỏi nó, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi đã.” Nói rồi, cô đứng dậy muốn rời đi.
Nhưng lại bị Tông Triển Bạch túm lấy cổ tay: “Cô nói xong là xong?”
Lâm Tử Lạp chỉ cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, căng thẳng muốn chết, thậm chí cô còn không dám quay đầu nhìn anh: “Nhất định tôi sẽ điều tra rõ ràng, nếu là tôi đổ oan cho anh Tông, nhất định tôi sẽ xin lỗi.”
“So với việc cô đi điều tra, tôi thích tự mình chứng minh hơn.” Tay của anh dùng sức kéo, người Lâm Tử Lạp đổ về phía sau, ngã xuống sofa, sau đó, Tông Triển Bạch đè người xuống…