Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Nhưng mà, lúc này một chiếc xe ô tô chạy vụt qua ngay trước mặt anh ta, suýt chút nữa đã tông trúng anh ta. Cũng may anh ta phản ứng nhanh, đưa một tay chống lên mui xe rồi vượt qua chiếc xe đó.

Bên này, chiếc xe van màu bạc đã phóng đi và nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ, sẽ chẳng thể nào đuổi theo kịp nếu chỉ dựa vào đôi chân của anh ta.

Nhìn quanh một vòng, anh ta trông thấy một chiếc xe taxi bèn lao ra chặn nó lại. Anh ta lên xe rồi chỉ vào chiếc xe van: “Đuổi theo chiếc xe van màu bạc đó.”

Tài xế taxi quay đầu lại, liếc nhìn anh ta một cái, vừa thấy anh ta là người nước ngoài đã tỏ ra không bằng lòng giúp đỡ anh ta cho lắm: “Anh nói là anh muốn đi đâu cơ...”

Song Eun lấy ra hết tất cả số tiền mặt mà anh ta mang theo trêи người, đưa cho người tài xế: “Giúp tôi bắt kịp họ, ông muốn bao nhiêu thì tôi sẽ trả ông bấy nhiêu.”

Tài xế taxi thấy tiền mặt ở trong tay anh ta phải đến hơn ba triệu năm, không chỉ có vậy mà hình như anh ta vẫn còn thêm nữa chưa lấy ra, trong lòng có hơi kϊƈɦ động, dù sao nếu để ông ta chạy xe một ngày trời thì cũng chỉ được có bảy trăm hay một triệu là cùng.

“Anh nói đi.” Tài xế chộp lấy tiền, đạp chân ga chạy theo, sau đó còn tranh thủ hỏi: “Tại sao anh lại phải đuổi theo chiếc xe đó vậy?”

“... Bạn tôi đang ở trêи đấy.” Song Eun trả lời.

Người lái xe ‘Ồ’ lên một tiếng.

Song Eun cứ liên tục nhìn chằm chằm vào chiếc xe van, thỉnh thoảng lại thúc giục một câu: “Nhất định phải đuổi kịp họ.”

“Đừng lo, tôi sẽ không để mất dấu đâu.” Tài xế taxi đầy tự tin đáp lại, ông ta đã lái xe taxi được hai mươi năm nay cho nên kỹ thuật lái xe của ông ta cực kỳ điêu luyện.

Thường xuyên gặp phải khách đang vội vã nên không ngừng bị thúc giục, đã giúp ông ta phát triển tạo thành một kỹ năng vượt xe không hề tầm thường.



Đi qua khu trung tâm thành thị ầm ĩ, hai chiếc xe đã lái ra vòng ngoài.

Tài xế taxi vừa nhìn thấy, cũng còn chưa biết lúc này đang là đầu nào, Song Eun lại sốt ruột nên ông ta bèn nói: “Tôi đuổi theo họ giúp anh thì anh phải đưa tôi ba mươi lăm triệu.”

Song Eun không hề nghĩ ngợi đã đồng ý, đáp: “Được.”

“Sao tôi biết được là anh không hứa suông mà sẽ giữ lời chứ?” Tài xế taxi sợ rằng mình đuổi kịp bọn họ nhưng lỡ đâu anh ta lại không thừa nhận.

Song Eun nhìn ông ta, tháo một cái đồng hồ ra khỏi cổ tay anh ta rồi nhét vào chỗ trống trêи bệ ghế: “Chỉ cần ông không làm mất dấu, chiếc đồng hồ có giá trị hơn một tỷ bảy này sẽ là của ông.”

“Hơn… hơn một tỷ bảy?” Người tài xế taxi nguýt nhìn anh ta: “Anh sẽ không lừa tôi đâu, đúng không?

“Từ trước đến nay, tôi chưa từng lừa gạt ai bao giờ.” Vẻ mặt của Song Eun hết sức nghiêm túc, ngoại hình của anh ta trông cũng rất ngay thẳng và thật thà, người lái xe cắn chặt răng: “Được.”

Vì tiền, ông ta sẽ liều mạng.

Xe càng ngày càng tới gần chiếc xe van, thế nhưng cũng đã rời xa thành phố, chạy đến vùng ngoại ô.

Chiếc xe van dừng trước một tòa nhà bỏ hoang, những người ở bên trong xuống xe rồi lôi Tông Ngôn Hi và Trang Tử Khâm ra ngoài, kéo hai người đi vào tòa nhà.

Còn có một người khác gọi điện thoại, nói với Lý Hiếu Tuệ: “Đã bắt được người rồi.”

“Ừm, cứ làm theo những gì chúng ta đã bàn.” Lý Hiếu Tuệ đứng cạnh cửa sổ, Nam Thành cũng ở đây, bước tới hỏi cô ta: “Đã làm xong chuyện rồi sao?



“Ừm.” Lý Hiếu Tuệ gật đầu.

Nam Thành lấy cớ, nói: “Tôi ra ngoài đi vệ sinh.”

“Anh đi đi.” Lý Hiếu Tuệ xoay người ngồi trêи ghế sô pha, chờ đợi tin vui truyền về.

Nam Thành đẩy ra một con cáo cho cô ta chú ý, chính là việc loại bỏ Tông Ngôn Hi. Làm như vậy thì sẽ không còn ai có khả năng tranh giành Giang Mạt Hàn với cô ta nữa.

Nhưng mà đây cũng chỉ là một phần trong kế hoạch của Nam Thành.

Anh ta bước vào phòng vệ sinh, không đi vệ sinh mà lại gọi điện thoại cho Giang Mạt Hàn, đây mới chính là điểm then chốt trong kế hoạch của anh ta.

Lý Hiếu Tuệ hãm hại Tông Ngôn Hi rồi Giang Mạt Hàn ra tay cứu cô ngay lúc gặp nạn, khi đó cái nhìn của cô về Giang Mạt Hàn sẽ thay đổi rồi trở nên tốt hơn.

Chỉ có điều, sao mà điện thoại mãi mà không kết nối được.

Vào lúc này, Giang Mạt Hàn không nói cho Nam Thành biết rằng anh đã đến bệnh viện để thực hiện cuộc giải phẫu. Hơn nữa, điện thoại di động cũng tắt nguồn, anh đã tiến vào phòng giải phẫu nên dĩ nhiên sẽ không nhận được cuộc gọi của anh ta.

“Tất cả đều là lỗi của cháu, cháu đã không bảo vệ được bà...”

Tầm nhìn của cô dần mờ đi, thậm chí cô còn chẳng để ý nổi đến ngọn lửa càng lúc càng nóng xung quanh mình nữa.

Mùi khói nồng nặc xộc vào khoang mũi, khiến cô lập tức ho khan!
Nhấn Mở Bình Luận