Tông Triển Bạch nghiêm mặt: “Nếu không kích động, thì ngoan ngoãn quay về đi.”
Hai tay duỗi bên người cô, nắm chặt lại, trong lòng cực kỳ phức tạp: “Anh có thế nói cho tôi biết, vì sao anh phải làm thế này không?”
Anh có biết không, anh cứ như này, thật ra là đang nói “Anh thích em”.
Thật ra trong lòng cô cũng cảm thấy Tông Triển Bạch không thể thích người phụ nữ như cô, nhưng hành động của anh, cô không thể hiểu nổi.
Cô không tìm được cách giải thích khác.
Tông Triển Bạch đứng lên.
Vì sao?
Anh cũng không rõ, chỉ biết rằng, muốn người phụ nữ này trở về vị trí vốn có: “Cô là người vợ mà mẹ tôi chọn cho tôi, đương nhiên là tôi không thể phụ lòng người đã mất.”
Lâm Tử Lạp muốn cười, nhưng lại không cười nổi.
Lúc này, cô không biết bản thân nên có biểu cảm như nào, là vui, hay là không vui.
“Chỉ là vì, hôn ước mà mẹ anh định ra cho anh, nên anh mới muốn tôi quay về?” Lâm Tử Lạp mâu thuẫn trong bất lực, cô không biết vì sao bản thân lại mong anh nói không phải.
Tông Triển Bạch quay người đi, quay lưng về phía cô, biểu cảm trên mặt giấu trong ánh sáng mờ hắt vào từ bên ngoài, khẽ ừ một tiếng.
Đúng ra đây nên là đáp án nằm trong dự liệu.
Nhưng cô lại thất vọng.
Cô cười khổ: “Anh cảm thấy tôi ở cái vị trí kia có thích hợp không? Hơn nữa, không phải anh và Hà Khiếu Ninh sắp đính hôn rồi sao, anh trêu chọc tôi, đùa giỡn tôi ở đây có ý nghĩa gì sao?”
Cơ mặt anh căng lên, giống như dây cung kéo căng cứng.
Anh luôn cố hết sức bỏ qua chuyện này, đó là Lâm Tử Lạ từng có người đàn ông khác, từng sinh con.
Đây là điều anh không muốn nhắc tới, cũng không muốn nghĩ nhiều, giờ cô lại nói ra như này, anh không thể không đối diện với nó.
“Tôi sẽ không kết hôn với Hà Khiếu Minh, còn về vị trí của cô, có cái gì mà không thích hợp?” Anh nói thờ ơ.
Lâm Tử Lạp nặn ra nụ cười: “Không có gì không thích hợp? Anh nghiên túc sao?”
Tông Triển Bạch quay người lại, nương nhờ ánh sáng mờ, nhìn người phụ nữ trước mặt: “Cô không phải là ngọc nữ thuần khiết, tôi cũng không phải thiện nam tín nữ gì, chúng ta đều như nhau, không chê nhau được.”
Rõ ràng là chuyện đã biết, nhưng không biết vì sao khi nghe từ miệng anh nói ra, trong lòng lại có chút mất mát.
Anh là người đàn ông bình thường, ở bên Hà Khiếu Minh lâu như thế, không xảy ra chuyện gì mới kỳ lạ.
Cô biết thế.
Cô cũng hiểu rõ.
Thế nhưng không biêt vì sao khi nghĩ tới chuyện anh từng lên giường cùng người phụ nữ khác, trong lòng vẫn buồn bực, hơi khó chịu.
“Hôm nay tôi sẽ về.” Hôm nay anh tới đây, chính là muốn nói với cô chuyện này.
“Ừ.” Lâm Tử Lạp quay mặt đi, không nhìn anh nữa.
Giả vờ như rất bình tĩnh.
Ù…
Điện thoại Lâm Tử Lạp đặt trên bàn bỗng rung lên, cô liếc qua, khi thấy cái tên con trai, liền duỗi tay cầm lấy.
“Tinh.”
“Mẹ, hôm nay mẹ có thể đến trường đón con không?” Lâm Tinh Tuyệt hỏi.
“Đương nhiên là có thể rồi.” Cái gì cũng không quan trọng bằng con trai, cô liếc nhìn đồng hồ trên bàn: “Muốn mẹ đến lúc mấy giờ?”
“Bây giờ có thể đến không ạ?”
“… Có thể.”
“Vậy con chờ mẹ.”
“Ừ.”
Bên kia ngắt máy, Lâm Tử Lạp mới ngắt máy, cô gập giấy tờ, thu dọn giấy vẽ, đang định đi, liền thấy Tông Triển Bạch đứng phía sau cô, lúc này mới nhớ ra ở đây còn có người khác.
“Muốn ra ngoài?”
“Ừ.”
Lâm Tử Lạp mím môi: “Con trai tôi muốn tôi đi đón nó.”
Tông Triển Bạch vừa nghe thấy, lại nhớ dáng vẻ tràn đầy ý thù ghét của thằng nhóc khi thấy mình, không khỏi hỏi: “Cô nói xấu tôi với nó sao?”
Lâm Tử Lạp nghe mà không hiểu gì cả: “Nói xấu anh cái gì?”
“Cô không nói, vậy tại sao tên nhóc kia lại thù ghét tôi như thế?”
Lần này Lâm Tử Lạp đã hiểu.
Nhưng không trả lời, cố ý đổi chủ đề: “Anh mau đi cho kịp chuyến bay đi, tôi phải đi đây.”
Cô không thể nói, Lâm Tinh Tuyệt thấy anh cưỡng hôn cô nên mới ghi hận anh được.
Cô đi tới cửa, quay đầu nhìn anh: “Không đi sao?”
Rất rõ ràng là cô cố ý đổi chủ đề, nhưng Tông Triển Bạch không vạch trần cô, thuận theo lời cô nói mà đi ra ngoài, tiện miệng hỏi: “Con trai cô học trường nào?”
“AC.”
AC?
Mắt anh giật giật, biết là đứa nhỏ kia thông minh, từ lần trước nó đổ oan anh bắt cóc nó, đã có thể thấy được nó tư duy rất tốt và có năng lực hành động, biết lợi dụng ưu thế mình là trẻ con để được mọi người đồng tình và đạt được mục đích.
Sự nhanh nhạy này, không có mấy đứa nhỏ 5 tuổi có thể làm được.
Biết là nó thông minh, nhưng chưa từng nghĩ, nó nhỏ như thế mà có thể vào được AC.
Vừa nhắc tới con trai, Lâm Tử Lạp cũng rất tự hào: “Nó rất thông minh, có lúc giống như một người lớn, biết chăm sóc em gái.”
Khi nói, trên mặt cô mang theo ánh sáng chói lòa.
Cảm thấy kiêu ngạo vì con trai.
Tông Triển Bạch hừ lạnh, sải bước đi về phía xe của mình.
Nếu nói không cảm nhận được chút nào, thì là nói dối.
Anh đã hơn 30 tuổi, rất nhiều người ở độ tuổi này đã có con của mình.
Hiện giờ, anh lại phải nghe người phụ nữ sẽ làm vợ của mình nói về đứa con của cô và người khác thông minh như nào, hiểu chuyện ra sao, có thể vui mới là lạ.
Lâm Tử Lạp cảm thấy anh rất khó hiểu.
Giống như rất nhiều chuyện anh làm đều khiến người khác không hiểu anh có mục đích gì.
Lâm Tử Lạp không hề nghĩ nhiều, đi về phía xa của mình.
Không lâu sau, cô lái xe tới trường của con, Lâm Tinh Tuyệt đã ra khỏi phòng học, đứng trước cửa sắt chờ cô.
Lâm Tử Lạp đỗ xe xong, cúi người xuống xe, đi về phía nó.
“Mẹ.”
Thấy Lâm Tử Lạp đi tới, Lâm Tinh Tuyệt vui mừng gọi một tiếng.
Bảo vệ thấy Lâm Tử Lạp tới mới mở cửa, đủ để cho Lâm Tinh Tuyệt đi ra.
Lâm Tử Lạp duỗi tay về phía nó: “Sao lại đến trường thế?”
Mặc dù nó đã qua bài kiểm tra, nhưng vì nó còn nhỏ, một tuần chỉ có 3 ngày học, thứ hai, thứ tư và thứ sáu, hôm nay là thứ ba.
“Con có chuyện đến hỏi thầy giáo.” Lâm Tinh Tuyệt nói rất nghiêm túc.
“Có thời gian, con phải mời thầy ăn cơm, thầy giáo đối xử với con tốt như thế.” Lâm Tử Lạp cũng có tính toán trong lòng, có cần gọi điện hỏi xem hôm nào thầy có thời gian, cùng nhau ăn bữa cơm hay không?
“Thầy con có còn ở trường không?” Lâm Tử Lạp hỏi.
“Không, thầy có việc, đã đi rồi.”
Lâm Tử Lạp gạt đi ý nghĩ kia, ôm con trai lên xe, thắt dây an toàn cho nó.
Lâm Tử Lạp lái xe về nhà, vừa khéo gặp được Trang Kha Nguyệt dẫn Lâm Huệ Tinh đi siêu thị về.
Cô vội vàng xuống xe, đón lấy đồ trong tay Trang Kha Nguyệt.
“Mẹ, mẹ.” Lâm Huệ Tinh cực kỳ kích động, duỗi hai cánh tay nhỏ xinh, muốn Lâm Tử Lạp bế.
“Vào nhà rồi bế.”
“Không muốn.” Lâm Huệ Tinh duỗi tay ôm đùi Lâm Tử Lạp, không cho cô đi, cứ đòi cô bế.
Trang Kha Nguyệt cười bắt đắc dĩ, lắc đầu: “Con ôm nó đi.”
Bà lại cầm lấy đồ.
“Huệ nhà chúng ta là đồ quên ơn, nuôi thế nào cũng không quen, chỉ biết mẹ thôi, không biết bà.”
“Bà có con.” Lâm Tinh Tuyệt duỗi tay nắm lấy tay Trang Kha Nguyệt.
“Tinh nhà chúng ta hiểu chuyện nhất.” Trang Kha Nguyệt cười.
Lâm Huệ Tinh hoàn toàn không để ý, vui sướng tựa lên vai Lâm Tử Lạp.
Hưởng thụ cái ôm của mẹ.
Vào đến phòng, Trang Kha Nguyệt vào bếp cất đồ đã mua hôm nay, Lâm Tử Lạp rửa tay cho con gái.
Ra ngoài, khó tránh khỏi tiếp xúc với vi khuẩn.
“Mẹ, con muốn ăn pudding.” Lâm Huệ Tinh ngẩng đầu, đôi mắt to tròn sáng trong, làm nũng trong lòng Lâm Tử Lạp.
“Được.” Lâm Tử Lạp cười, đồng ý.
Rửa tay cho con gái xong, Lâm Tử Lạp ôm nó ra phòng khách, đến chỗ tủ lạnh lấy pudding.
Lâm Huệ Tinh thật sự là tham ăn, vừa có đồ ăn liền rất yên tĩnh.
Lâm Tử Lạp để Lâm Tinh Tuyệt chăm sóc em gái, sau đó đi vào phòng giúp Trang Kha Nguyệt nấu bữa tối.
“Mẹ, năm đó vì sao mẹ lại định hôn ước với bà Tông chứ?”
Đây là điều cô luôn tò mò, nhưng luôn không có cơ hội để hỏi.
Hôm nay Tông Triển Bạch lại nhắc tới chuyện này, Lâm Tử Lạp cực kỳ muốn biết.