"Tiểu Ngôn, đến đây, dì cho con này!"
Phùng Mai, quản lý khách sạn nơi Trình Lục Lục đang làm việc vừa bước vào phòng nghỉ cho nhân viên liền hiền từ hướng đứa bé đang cúi đầu chăm chỉ nắn nót từng con chữ dễ thương bên trong vẫy tay gọi.
Trình Tiểu Ngôn nghe tiếng ngẩng đầu lên, sau đó nở nụ cười làm lộ hàm răng trắng tinh ngọt ngào thanh giọng đáp: "Dì Phùng."
Gọi xong nó cũng đứng dậy chạy tới chỗ bà.
"Lục Lục đi dọn phòng rồi ư?"
Phùng Mai vừa hỏi vừa đưa cho nó một túi bánh quy nhỏ hình con gấu.
"Vâng ạ. Cảm ơn dì Phùng."
Trình Tiểu Ngôn đưa hai tay ra nhận, cũng không có từ chối.
Thật ra nó rất biết chọn lọc thứ gì nên nhận thứ gì không. Vài ba món đồ ăn nhỏ nó sẽ nhận, rồi đáp lại bằng nụ cười ngọt ngào khiến người ta vui vẻ. Nhưng nếu là thứ lớn hơn như quà cáp có giá trị nó sẽ trang nghiêm tỏ vẻ mình không cần. Dáng vẻ tiểu đại nhân của nó khiến người ta không thể kỳ kèo gạ gẫm, vẫn rất đáng yêu.
Ở đây bởi vì người cho nó là Phùng Mai thôi, chứ không phải ai nó cũng sẽ nhận. Đạo lý không ăn quà vặt người lạ đưa cho nó vẫn hiểu, cho dù là người làm chung với Trình Lục Lục nó cũng sẽ không nhận. Rất nhượng người bớt lo.
"Tiểu Ngôn ở trong phòng có buồn chán không? Hôm nào dì dẫn đứa nhỏ nhà dì đến chơi với con nhé."
Phùng Mai có một đứa con trai tuổi tuy rằng lớn hơn Trình Tiểu Ngôn hai năm nhưng chung quy ra vẫn là những đứa trẻ đồng lứa. Chỉ là bình thường con của bà đều đi học, trừ ngày nghỉ mới sẽ có thời gian đến khách sạn tìm mẹ.
"Con không sợ buồn. Nhưng con có thể chơi cùng anh trai."
Trình Tiểu Ngôn từng nhìn thấy con trai của Phùng Mai rồi, mặc dù chỉ là nhìn thấy từ xa.
Thật ra không có đứa nhỏ nào không thích có bạn chơi cùng, Trình Tiểu Ngôn chỉ vì không muốn khiến Trình Lục Lục lo lắng nên bình thường người ta vẫn tưởng tính tình nó trầm tĩnh thôi. Ngẫm lại tính cách kiêu ngạo của Mạch Ngôn, lúc nhỏ là một tiểu ma vương, sao Trình Tiểu Ngôn có thể không thừa hưởng được chút nào chứ.
Nó nói chuyện vô cùng thỏa đáng, khiến người ta không thể bắt bẻ được chút nào, ngược lại còn yêu thương hơn. Nó thật sự không buồn chán, nhưng mà có thể san sẻ gánh lo với Phùng Mai bằng cách chơi cùng con trai dì. Khi đó đứa bé sẽ không vì buồn chán mà làm phiền Phùng Mai.
Đối với người lớn mà nói, không phải ai cũng có thể chơi cùng con mình, những sinh vật có hàng ngàn câu hỏi vì sao và sự hiếu động người lớn không thể theo nổi, đặc biệt là ở cái tuổi này.
Phùng Mai đương nhiên không nghĩ sâu xa đến vậy với một đứa bé ba tuổi, nhưng không ngại bà thấy vui vẻ trước sự ngoan ngoãn hiểu chuyện của nó.
Chính vì nó quá ngoan nên ngày đầu tiên cùng mẹ đi làm đã dành được hảo cảm của những người làm việc trong khách sạn. Tuy khó tránh khỏi bị người ta thương hại nhưng thật ra đây đã là khởi đầu rất tốt cho mẹ con họ. Ban đầu Trình Lục Lục còn lo âu, bây giờ đã có thể phóng tâm một chút. Mẹ con ở bên nhau không những chăm sóc được cho Trình Tiểu Ngôn mà còn an ủi được tâm linh yếu đuối, đút thêm dũng cảm cho Trình Lục Lục nữa. Truyện Xuyên Không
Đối với Trình Lục Lục, Trình Tiểu Ngôn là định hải thần châm của cô. Cái này nói không hề ngoa chút nào, mà tự bản thân Trình Tiểu Ngôn cũng hiểu nên đối với quyết định đi làm cùng cô nó rất tâm đắc.
Lúc Mạch Ngôn đến Khương thành, hôm đó là chủ nhật.
Vừa đến Khương thành hắn đã nhận được điện thoại của Ngô Phong.
"Tôi không ngờ cậu đuổi theo tới tận đây luôn đấy. Vậy mà bình thường đều tỏ ra không quan tâm."
Mạch Ngôn vừa nghe liền biết là hắn hiểu lầm mình.
Dự là mấy hôm trước, khi Ngô Phong vì công việc phải đi Khương thành thì Ngô Tiêm Ninh lấy lý do đi du lịch mà theo hắn đi cùng. Bỗng nhiên giờ Mạch Ngôn cũng tới, hắn lại đã có công việc gì ở Khương thành, mà cho dù có cũng chẳng đến phiên cao tầng là hắn chạy tới đây phụ trách, không trách Ngô Phong hiểu lầm.
Đừng nói hắn, vốn dĩ trước đó Ngô Tiêm Ninh bị mất mặt một trận mấy ngày còn không tìm được cơ hội nói chuyện lại với Mạch Ngôn còn hiểu lầm nữa mà.
Cho nên cô nàng vừa nghe Ngô Phong nửa khích lệ nửa tâng bốc liền đang chuẩn bị lấy diện mạo đẹp nhất đi gặp Mạch Ngôn nữa cơ.
Lúc này Mạch Ngôn còn chưa biết, hắn vừa xuống sân bay, chuẩn bị đến khách sạn, vừa ngồi trên xe vừa nói chuyện với Ngô Phong: "Công việc của cậu thế nào rồi?"
Hắn không tỏ vẻ hay đính chính gì về hiểu lầm của Ngô Phong, bởi vì không cần thiết.
Hôm đó hắn cho rằng mình đã nói rất rõ ràng với Ngô Tiêm Ninh. Nếu cô nàng còn mơ mộng hảo huyền... Vậy cũng là do cô nàng thôi.
Nhưng nếu thật sự là vậy, hắn cảm thấy Ngô Tiêm Ninh cũng quá nhàm chán, không còn giống như trước đây nữa, càng không khiến hắn bận tâm nổi.