Mạch Ngôn không để ý, vẫn thẳng tắp đứng đó như chờ đợi.
Rốt cuộc tiếp tân vẫn miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng cẩn thận dò hỏi: “Xin hỏi anh tìm Trình Lục Lục làm gì sao? Cô ấy đang làm việc…”
“Không cần Trình Lục Lục cũng được, cô gọi Trình Tiểu Ngôn ra thay.”
Vẻ mặt của tiếp tân sượng trân.
Nhưng vì giữ gìn phong độ, cô không thể không đi chuyển lời cho hắn, trước đó còn không quên tranh thủ dò hỏi: “Cho hỏi danh tính của anh để tôi tiện chuyển lời.”
“Cô cứ nói ba của nó đến tìm là được.”
“…”
Lần này tiếp tân chỉ muốn đi chết thôi.
Vì cái quái gì trai đẹp như vậy lại là cha của con trai Trình Lục Lục kia chứ!!!
Tiếp tân gào thét trong lòng, nệm bước chân hờn dỗi đi tìm Trình Tiểu Ngôn.
Đợi cô nhìn thấy Trình Tiểu Ngôn, cô không khỏi thương cảm. Mẹ nó như này thì vỡ mộng thật rồi.
Bởi vì không nhìn thì thôi, nhìn rồi ai mà không nhìn ra họ là cha con chứ. Tiếp tân ôm hi vọng mong manh khóc hu hu trong lòng.
“Có chuyện gì vậy tiểu Dĩnh?”
Phụng Mai đúng lúc đang ở đó, thấy vẻ mặt tiếp tân quái dị thì không khỏi hỏi.
Tiếp tân gọi là tiểu Dĩnh như hờn dỗi cả thế giới nói: “Chị Phụng, bên ngoài có một người đàn ông tự xưng là ba của tiểu Ngôn đến tìm, muốn nó ra gặp hắn. Không thì Lục Lục cũng được.”
Phụng Mai vừa nghe chữ ba kia liền còn tâm tư gì đi bận tâm nội tâm chảy máu của tiếp tân nữa, bà kinh ngạc vô cùng, quay đầu nhìn Trình Tiểu Ngôn bên cạnh hỏi: “Ba con?”
Thật ra bà định hỏi con có ba à, nhưng mà nghĩ câu này quá mức khó coi nên chỉ bật ra được như vậy, dò hỏi nhìn nó.
Vừa hay lúc này Trình Lục Lục cũng không có ở đây. Cho nên Trình Tiểu Ngôn nghe bà hỏi liền gật đầu, sau đó đứng dậy tỏ vẻ: “Con đi ra gặp chú ấy.”
Nói xong nó đi thẳng ra ngoài, để lại Phụng Mai với tiếp tân hai mặt nhìn nhau.
“Em làm sao vậy?”
Lúc này Phụng Mai mới để ý biểu tình cay đắng của tiếp tân, buồn cười hỏi.
“Chị Phụng không biết đâu, người xưng là ba của tiểu Ngôn đó, đẹp trai dã man luôn.”
Tiếp tân oán hận nói.
Phụng Mai bị giọng điệu của cô làm bật cười.
Nhưng rồi thật sự bị cơn tò mò làm khó chịu, không khỏi hỏi: “Đối phương nói vậy thật à?”
“Thật như vàng vậy đó.”
Tiếp tân ai oán nói: “Hắn với tiểu Ngôn như hai giọt nước vậy.”
Phụng Mai nghe xong cũng ngẩn ra. Rồi ngẫm lại khuôn mặt nhỏ kia của tiểu Ngôn, lớn lên nhất định rất đẹp trai, bà đã tưởng tượng được người ba kia của nó trông như thế nào rồi.
Sau đó càng muốn nhìn thấy một lần mà phất tay nói: “Đi, đi ra xem thử.”
“Cũng chưa chắc chắc, không thể để tiểu Ngôn một mình đi gặp hắn được.”
Nói xong bà đi trước.
Tiếp tân chỉ có thể phụng phịu đi theo.
Lúc đó Trình Lục Lục đang dọn phòng hoàn toàn không biết gì, cũng không ai nhớ đến cô mà đem chuyện này báo cho cô ngay.
Thành ra lúc cô biết thì mém chút nữa đã bị hù chết rồi.
Lúc này, Trình Tiểu Ngôn chẳng hề hiểu cho nổi khổ của mẹ nó, bình thản đi ra gặp ba nó.
Mạch Ngôn lúc này vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, dáng người cao thẳng như thân tùng, tràn ngập ngạo nghễ. Phùng Mai quả thật rất tán thưởng khi nhìn thấy hắn.
Trình Tiểu Ngôn không để ý, chỉ đi thẳng đến chỗ của hắn.
“Chú nghĩ thông rồi sao?”
“…”
Mạch Ngôn nãy giờ còn dửng dưng hiện tại lại không khỏi tỏ ra câm nín nhiều chút. Hắn quả thật là chịu thua đứa con lanh lợi này đó.
Thông minh làm người ta tức ói máu luôn mà. Đúng là gen của hắn có khác.
Mạch Ngôn không chút để ý khụy gối xuống cho ngang tầm với nó, vừa xoa đầu nó vừa không nhịn được chọc: “Sao con không nghĩ là chú đến mang con đi hả?”
Trình Tiểu Ngôn thành thục lắc đầu: “Chú sẽ không.”
“Mà có muốn cũng không được. Con sẽ gọi chú cảnh sát.”
“Ha hả!”
Mạch Ngôn bật cười thành tiếng.
Bỗng nhiên con trai hắn chợt ghé lại gần hắn, nhỏ giọng thì thào: “Tối qua mẹ định bỏ con lại đó.”
Mạch Ngôn giật mình.
“Nhưng mà chú có thể an tâm, con đã thu phục được mẹ rồi. Sau này mẹ sẽ không làm chuyện vậy nữa.”
Trình Tiểu Ngôn vừa đáng yêu vừa cơ linh nói: “Cho nên, nếu bây giờ chú bắt con đi trước mặt mẹ, có thể mẹ sẽ bất chấp sợ hãi mà chạy theo. Chú có thể nhân cơ hội đó lừa mẹ về nhà.”
“…”
Mạch Ngôn cạn mẹ nó lời.
Hắn không nhịn được đỡ trán buồn cười nói: “Con tính kế mẹ mình như vậy được hả?”
“Con cũng không muốn đâu, nhưng hết cách rồi.”
Để có thể nhanh chóng khiến cha mẹ nó về chung một nhà, nó chỉ có thể làm như vậy. Vừa tốt cho nó mà còn tốt cho Trình Lục Lục nữa. Mỗi ngày nó nhìn mẹ vật vã với công việc chỉ vì nuôi nó, có hai người cùng san sẻ tốt hơn là một người mà.
“Sao con chắc chú sẽ chấp nhận cậu ta?”
Mạch Ngôn buồn cười hỏi.