“Có lẽ anh không đến mức giết chết tôi, nhưng những lời lẽ cay nghiệt kia sẽ không hề thiếu. Mạch thiếu gia anh lúc đó kiêu ngạo biết khinh thường người thấp kém hơn mình. Anh có lý lẽ cũng không phải dùng để nói với một đứa vừa quê mùa vừa thích mơ mộng hảo huyền như tôi đâu.”
Trình Lục Lục hít cái mũi chua xót. Thật ra không phải chỉ có nhiêu đó. Thứ cô phải đối mặt sau này còn nhiều hơn nữa. Cái nhìn của Mạch Ngôn sẽ ảnh hưởng đến cách nghĩ của người xung quanh, khi mà trước đó họ đã không ưa gì cô, nếu còn biết hắn ghét cô, họ sẽ còn làm ra rất nhiều chuyện còn quá đáng hơn. Bạo lực học đường, bạo lực ngôn ngữ, hắn làm gì biết được những thứ cô phải chịu.
Nhưng tại sao cô phải gánh lấy những thứ này? Cô làm sai ư?
Cô chỉ sai vì đã để cho chuyện đêm đó xảy ra vượt ngoài ý định của mình.
“Anh tưởng thích một người là phải có được người đó sao…”
Trình Lục Lục bỗng nhiên nhếch môi đầy giễu cợt: “Tôi chưa từng nghĩ có chút dính dáng gì tới anh hết.”
“Sau khi nhận ra mình đã trải qua điều gì với anh, tôi còn sợ hãi hơn gấp trăm ngàn lần.”
“Đó quả thật là ác mộng.”
Trình Lục Lục nhắm nghiền mắt lại, tựa như vẫn còn cảm nhận được cảm xúc của chính mình ngày hôm đó mà vô thức run rẩy.
Một cơn ác mộng đã phá hủy thời thanh xuân vốn chẳng tốt lành gì của cô một cách triệt để.
Mạch Ngôn nhíu chặt mày im lặng nhìn Trình Lục Lục.
Mặc dù hắn biết cô nói đúng, thời điểm đó tính cách hắn quá phóng đại, khó nói không nói ra những lời không tốt lành. Nhưng mà… Cái gì là ác mộng? Không biết tại sao sau khi nghe cô nói xong hắn cảm thấy rất khó chịu. Khó chịu như thế hắn là thứ gì ghê tởm mà người khác vô tình nếm phải, ngay lập tức liền muốn phun ra, sau đó tránh xa cả đời không thèm nếm lại.
Còn không phải sao? Hắn tự nhận mình là người đàn ông vạn nhân mê, ai cũng hi vọng chiếm được. Kết quả lại có người xem hắn như ác mộng, nội tâm tự đại của hắn quả thật là chịu không nổi.
Trình Lục Lục mà hắn phải đắn đo nhiều lần liệu có nên chấp nhận cô hay không, so với hắn càng không thèm nghĩ đến chuyện muốn đến gần. Thật mỉa mai làm sao.
Người ta còn chê hắn nữa kìa.
Vậy nếu buột phải sống cùng hắn, Trình Lục Lục sẽ cảm thấy thế nào đây? Ghê tởm mà vẫn phải nuốt vào? Ha hả!
Mạch Ngôn không nhận ra suy nghĩ của mình đã đi lệch đường.
Trình Lục Lục chỉ nghe hắn cười nhạt một tiếng như thế ảo giác lại khiến cô không khỏi rùng cả mình. Không đợi cô chứng thực thì đã nghe hắn âm trầm khó nhận ra nói: “Trình Tiểu Ngôn muốn một người cha, cậu định làm thế nào?”
Cười gằn nhìn cô giật mình, Mạch Ngôn nhếch môi nói: “Chắc cậu không muốn sau này nó đi học sẽ bị bạn bè chê bai là không có cha đi?”
Sắc mặt Trình Lục Lục tệ đi thấy rõ. Tì𝗺 tru𝘺ện ha𝘺 tại { T𝗥ÙMT𝗥 U𝖸ỆN.Ⅴn }
Còn hắn vẫn giống như một tên ác ma tiếp tục nói: “Hay bạn học của nó sẽ nói mẹ của nó thật quê mùa xấu xí?”
Trình Lục Lục đã sắp cắn nát môi mình rồi. Thân hình đơn bạc kia càng thêm gió thổi là có thể bay.
Khoái cảm được trả thù dâng lên trong lòng hắn, khiến hắn khoái trá.
Nhưng bắt nạt một cô gái yếu đuối thì có ý nghĩa gì? Nhiệt tình của Mạch Ngôn cũng chẳng duy trì được lâu.
Thứ khiến hắn còn vui vẻ được là cho dù hắn có cố ý hay không, hắn vẫn phải nói điều này: “Vì để cho Trình Tiểu Ngôn không phải chịu đựng những thứ đó, cậu vẫn cần người ba là tôi thôi.”
Trình Lục Lục giật mình, mờ mịt vô thố giương mắt lên nhìn hắn.
Hắn cười một cách đắc ý: “Cậu không có lựa chọn, Trình Lục Lục.”
Trình Lục Lục không hiểu hoang mang hỏi lại: “Lựa chọn gì…”
“Vì để cho Trình Tiểu Ngôn không phải chịu những tổn thương đó, cậu chỉ có một sự lựa chọn là cho nó nhận người ba này. Cho nó sống bên cạnh ba mình. Còn phải nghĩ làm sao để nó không phải chịu cảnh bị mẹ ghẻ bắt nạt, đúng chứ?”
Trình Lục Lục ngu cả người. Não chết máy.
Mạch Ngôn cười hả hê trong lòng, ngoài mặt lại đứng đắn nói: “Cách tốt nhất không phải là tôi với cậu kết hôn, cho nó một gia đình nguyên vẹn hay sao?”
Hai mắt Trình Lục Lục mở lớn, bên trong là vẻ bàng hoàng không thể tin được lăng lăng nhìn hắn.
Nhưng Mạch Ngôn không có cho cô thời gian để tiếp nhận, đã thẳng thừng nói: “Được rồi. Bây giờ tôi cũng không thấy chịu thiệt khi phải chấp nhận cậu nữa. Ít ra tôi còn biết cậu cũng chẳng dễ chịu gì đâu.”
“…!”
“Cơ mà vì tương lai của đứa nhỏ, chúng ta không có sự lựa chọn nào khác đâu nhỉ.”
Không phải… Trình Lục Lục muốn nói gì nhưng không kịp nói.
“Quyết định thế đi.”
Quyết định cái gì… Trình Lục Lục hoang mang vô độ.