Mạch Ngôn không thèm nhìn cô: “Tôi cho cậu một ngày hôm nay để xin nghỉ việc cùng gói ghém đồ đạc. Ngày mai tôi sẽ đưa hai người về Giang thành.”
“Không…”
“Cậu muốn Trình Tiểu Ngôn phải chịu tổn thương?”
Âm thanh của Trình Lục Lục tắt nghẹn trong cổ họng.
Mạch Ngôn hài lòng vì đã dọa được người xong, khoái trá nói: “Được rồi, nói chuyện lâu quá con trai sẽ nghĩ tôi bắt nạt cậu. Trở về thôi.”
“…”
Còn không phải sao…
Trình Lục Lục đờ người ra nhìn bóng lưng có chút quá mức đắc ý một cách không tài nào hiểu nổi của hắn một hồi lâu vẫn chưa tiếp thu được những gì vừa mới xảy ra.
Vì sao… Mọi chuyện lại như thế này…
Cô không nghe lầm đúng không?
Cho nên Mạch Ngôn hắn điên rồi?
Vì hiểu không được nên kết quả là cả một ngày hôm nay Trình Lục Lục cứ bị vây trong trạng thái hồn vía lên mây, một không chú ý cô còn có thể đạp mây bay lên trời được nữa ấy chứ.
Trình Tiểu Ngôn nhìn mẹ mình như vậy thì không biết nên nói sao nữa.
Rốt cuộc ba nó đã nói gì mà mẹ nó trở nên như vậy? Trình Tiểu Ngôn vô cùng mệt mỏi nghĩ, ba nó thật sự là không đáng tin. Làm việc còn phải để lại hệ lụy cho nó nữa.
“Hắc xì!”
Mạch Ngôn ở khách sạn bên cạnh bất thình lình đánh cái hắc hơi thật to, dọa cho người bên kia điện thoại cũng nhảy dựng.
“Cậu bị bệnh à?”
Ngô Phong lập tức hỏi.
“Không có. Chắc ai nhắc tôi thôi.”
Mạch Ngôn tâm tình vẫn đặc biệt tốt, lời nói liền mang theo cảm giác thoải mái như gió xuân: “Mai tôi về Giang thành rồi, có rảnh thì ra uống một bữa nữa?”
“Được thôi.”
Ngô Phong sảng khoái đáp.
Nhưng trước khi Mạch Ngôn định dập máy lại nghe hắn nói: “Tôi gọi Tiêm Ninh đi cùng được không?”
“Không phải tôi có ý gì đâu. Nhưng mà nó đến Khương thành du lịch, nói gì cũng không nên để nó một mình chứ.”
Hắn cũng đủ trân thành, tận tình giải thích. Nhưng liệu trong đó có mấy phần sự thật thì phải xem lại.
Có điều Mạch Ngôn không để ý, cho nên không bác bỏ.
Chuyện cứ như vậy được định ra.
Bên này sau khi Ngô Phong cúp máy xong thì nhìn người bên cạnh nói: “Lần này anh giúp em, nhưng mà anh không hi vọng em làm chuyện thiếu suy nghĩ.”
Ngô Tiêm Ninh gắng gượng cười nói: “Anh nghĩ gì vậy? Không làm người yêu thì bọn em cũng là bạn bè được mà.”
Cô nàng nói rất hay, Ngô Phong không nhìn ra được cái gì, cũng không quản nữa.
Ngô Tiêm Ninh lại âm thầm nắm chặt tay, trong lòng nghĩ gì cũng chỉ có cô nàng biết.
Tiểu khu Bảo Ân, sau khi về tới nhà Trình Tiểu Ngôn nhìn thấy mẹ mình vẫn ở trong trạng thái lơ lửng thì thầm nghĩ không thể để yên vậy nữa. Nó trang nghiêm kéo cô ngồi xuống, bản thân ngồi trước mặt cô ông cụ non hỏi chuyện: “Chú ấy đã nói gì với mẹ?”
Đối với Trình Lục Lục mà nói Trình Tiểu Ngôn chính là cái phao của cô. Thời điểm này cô càng không chút do dự ỷ lại vào nó, vừa nghe nó hỏi liền không chút giấu giếm mơ màng nói hết ra.
Trình Tiêu Ngôn trắc lọc tinh túy từ trong câu chuyện của cô xong, sau đó không khỏi đỡ trán.
Nó có nên nói người ba kia tâm thật đen không.
“Tiểu Ngôn, mẹ…”
Trình Lục Lục lại không có biết nó nghĩ gì, bối rối hỏi: “Mẹ nên làm gì đây?”
“…”
Trình Tiểu Ngôn câm nín thật sự.
Nhưng không nhìn được Trình Lục Lục hoang mang như vậy nữa, nó đành phải lựa lời mà giải quyết vấn đề người ba không đáng tin kia của mình để lại: “Nếu mẹ không muốn thì không cần nghe chú ấy.”
Trình Lục Lục nghe xong lại im lặng xuống. Dáng vẻ còn có chút đáng thương.
Trình Tiểu Ngôn thở dài, càng cảm thấy ba mình rất quá đáng. Nhưng nó cũng không ở lúc này phá hủy “công lao” của ba ba, đành phải im lặng đợi mẹ Lục Lục nghĩ rõ ràng.
Trình Lục Lục cũng không có nghĩ ngợi lâu.
“Tiểu Ngôn, con thích hắn chứ?”
Bên trong ánh mắt của Trình Lục Lục đều là bóng hình của nó. Ở trong lòng Trình Lục Lục tất cả những gì liên quan tới nó mới là quan trọng nhất, hơn cả chính cô. Cho dù đó là điều cô vô cùng kháng cự, sợ hãi không dám tới gần.
Trình Tiểu Ngôn thở dài trong lòng, không nhẫn tâm đối với cô như vậy mà nói: “Mẹ không thích thì thôi.”
Mặc dù nó biết nói như vậy cũng chẳng khác biệt gì.
Bản chất Trình Lục Lục đã sớm hiểu rõ trong lòng, đợi cô bình tĩnh lại, cô sẽ không chút do dự thuận theo tâm ý của mình, chính là cho nó cuộc sống tốt nhất. Lúc đó mọi sợ hãi đều phải đứng sau.
Sau đó Trình Lục Lục không nói gì nữa mà im lặng đi dọn quần áo. Dáng vẻ cam chịu mờ mịt không nhìn thấy tương lai ẩn dưới tình mẫu tử thiêng liêng khiến người ê ẩm trái tim.
Trình Tiểu Ngôn xem trong mắt, trong lòng thở dài, ngoài hi vọng tương lai sẽ tốt đẹp như nó nghĩ, nó chỉ có thể giúp cô xếp đồ.
Vì để không khiến cô nghĩ ngợi lung tung, nó tìm chuyện để nói: “Mẹ đã nghĩ sau khi về Giang thành sẽ làm gì chưa?”