“Tiêm Ninh, Mạch Ngôn không còn là Mạch Ngôn lúc trước, hắn không thích em nữa.”
Ngô Phong vẫn thẳng thừng vạch máu thịt của cô nàng ra, sát muối vào: “Có lẽ từ khoảnh khắc em nói chia tay với hắn, giữa hai người đã kết thúc rồi”
Mặc dù đau nhưng sẽ mau lành, còn tốt hơn là cứ âm ỉ, mình không được an ổn mà người khác cũng không.
Nhưng Ngô Tiêm Ninh sẽ chịu thừa nhận ư? Không.
Cô nàng hét lên: “Không, em không tin!”
Sắc mặt Ngô Phong càng lạnh lùng hơn.
Ngô Tiêm Ninh lại không nhìn thấy, vẫn còn bốc đồng: “Em có chỗ nào không tốt chứ!?”
“Em có tốt nhất thế giới này cũng không phải là người cậu ta cần!”
Ngô Phong gầm lên.
Ngô Tiêm Ninh sững sờ tại chỗ. Biểu tình mờ mịt đáng thương vô cùng.
Ngô Phong không đành lòng, nhưng mà hắn biết Ngô Tiêm Ninh cần phải tỉnh ra, bởi vì Mạch Ngôn đã quyết định rồi.
Đúng, đêm hôm nay hắn đã nhận ra rồi. Nếu lần trước Mạch Ngôn còn nói mình chưa nghĩ thông thì hôm nay hắn đã nghĩ thông rồi, cũng đã làm ra quyết định mà mình cảm thấy tốt nhất. Mặc dù không biết đó là chuyện gì nhưng hắn cảm thấy Ngô Tiêm Ninh đã triệt để không còn hi vọng gì nữa. Tiếp tục như vậy chỉ có hại cho Ngô Tiêm Ninh thôi.
Dù sao cũng là cô em họ gần gũi nhất của hắn, Ngô Phong đã nhìn cô lớn lên, còn giới thiệu cô cho Mạch Ngôn bạn tốt nhất của mình thì chính là minh chứng tốt nhất cho thấy hắn quý mến cô nàng như em gái ruột. Hắn không muốn Ngô Tiêm Ninh đi vào ngỏ cụt, cả đời vùi mình vào đó, không thoát ra được.
Nhưng nếu Ngô Tiêm Ninh cứ khăng khăng cố chấp, Ngô Phong có khuyên hết nước hết cái cũng không có ích lợi gì.
Chỉ có hiện thực là cách thức tốt nhất để một người tỉnh mộng ra.
Lại nói, lý do Mạch Ngôn không về bằng máy bay nữa là vì Trình Lục Lục không có hộ chiếu. Bây giờ mà muốn làm hộ chiếu sẽ chậm trễ thời gian cho nên hắn mới quyết định trực tiếp lái xe vượt hai thành phố để trở về.
Buổi sáng, mới có sáu giờ Mạch Ngôn đã mở ra xe chạy đến tiểu khu nhà Trình Lục Lục.
Lúc hắn tới đúng lúc nhìn thấy Trình Lục Lục đi mua đồ ăn sáng.
Mặc dù dáng vẻ không được hợp thời nhưng làm người mẹ đơn thân tính tình đơn thuần, cô cũng rất được mấy dì mấy cô đối đãi rất tốt, mua cái gì cũng cho cô nhiều hơn. Khi đó Trình Lục Lục sẽ nở nụ cười ngượng ngùng nói cảm ơn, sau đó bước chân như đang bay trở về nhà.
Một Trình Lục Lục tự vui với đời như vậy Mạch Ngôn chưa từng thấy bao giờ.
Thì ra mỗi người đều tự có niềm vui riêng mà không phải suốt đời sống trong âm u, oán đời bạc bẽo.
Nếu không có chuyện năm đó, Trình Lục Lục có thể vẽ ra một mảnh trời riêng cho mình không? Cuộc sống khác hơn? Tương lai tốt hơn?
Nhưng không có nếu.
Mạch Ngôn tìm một chỗ đỗ xe, sau đó âm thầm theo chân Trình Lục Lục về đến phòng trọ hai mẹ con đang ở.
Phải nói nơi họ trụ thật sự đơn giản lắm. Ngoại trừ nằm ở dưới tầng trệt thì không gian bé tí, phòng ngủ phòng khách gộp chung, còn không có phòng bếp, đối với Mạch Ngôn là vô cùng trật chội, trở mình đều khó khăn. Nhưng cũng là vì đại thiếu gia hắn đã quen ở trong căn phòng ngủ còn to hơn cả căn phòng hiện tại hai mẹ con đang ở, đương nhiên cảm thấy cái nơi chỉ có bốn bức tường này bức bối rồi.
Hắn không nói không rằng đợi cho cô mở cửa rồi chuồn đến sau lưng, nhân cơ hội lách người vào cửa, mém dọa cho cô hét ầm lên.
“…”
Trình Tiểu Ngôn đứng trong nhà nhìn mà cạn cả lời.
Cái trò đùa thiếu đạo đức này nó trẻ trâu lắm ba ơi, không hợp hình tượng của ba chút nào hết.
Nhưng Mạch Ngôn cứ như không hề hay biết. Hắn chỉ muốn chọc Trình Lục Lục thôi.
Có lẽ hắn là bị những lời trước đó của Trình Lục Lục kích thích mở ra thuộc tính ẩn giấu đi. Sau lại cảm thấy chọc cô rất vui, nhìn cô sợ nhưng không dám né tránh… Hưm, thấy khoái trá lắm.
Trình Tiểu Ngôn lại chỉ cảm thấy có ngày mẹ cũng bị ba nó dọa cho ra bệnh tim, hoặc là mẹ không chịu nổi nữa bỏ của chạy lấy người.
Hay đây là mục đích của ba?
Mạch Ngôn không biết đứa con đang bổ não cái gì. Sau khi đợi cho hai mẹ con ăn xong, hắn còn không biết xấu hổ ké được vài ngụm bánh quẩy thì ba người dọn đồ ra cửa. Trước đó Mạch Ngôn đưa hai mẹ con đến khách sạn xin nghỉ rồi với bước lên chuyến hành trình rời khỏi Khương thành.
Trên đường đi hai người không có nói gì với nhau, chỉ có Trình Tiểu Ngôn thay phiên nói với người này hoặc người kia. Cho đến khi nó mệt mỏi, không thể không ngã vào người Trình Lục Lục ngủ thiếp đi.