“Dì Lý.”
Sau nửa tiếng giằng co, mẹ Mạch lên tiếng trước tiên.
Mắt sắc thấy con dâu bất đắc dĩ giật mình co rúm người, trong lòng bà chậc một tiếng, thầm than mới lạ không ngừng. Ngoài mặt bà lại sử dụng tư thái đương gia chủ mẫu nói với dì Lý, người phụ trách công việc quét tước trong nhà: “Dì cho người dọn căn phòng bên cạnh phòng của thiếu gia giùm tôi.”
“Vâng, bà chủ.”
Dì Lý đáp lại rồi lui đi.
Người làm trong nhà cũng rất thức thời không tiếp cận khu vực tâm bão này, cả trà nước cũng không dám bưng lên. Đương nhiên này là bởi vì chủ nhân không cho gọi, họ cũng không dám tự tiện quyết định.
Cho tới lúc mẹ Mạch lên tiếng: “Làm hai ly sữa mang lên đây đi.”
Có tiếng người làm đáp lại cách đó không xa, không bao lâu trên bàn trong phòng khách đã có hai ly sữa nhiệt độ thích hợp.
Vốn dĩ mẹ Mạch không định gọi hai ly sữa, nhưng nghĩ lại nghĩ, uống sữa có khi dễ bình tĩnh hơn chăng.
Nhưng nếu bà không lên tiếng thì chẳng ai dám đụng vào cả.
“Cháu gọi là gì?”
Mẹ Mạch nhìn Trình Tiểu Ngôn, có thể nói là dùng giọng điệu ôn nhu nhất hỏi.
Trình Tiểu Ngôn không có sợ sệt như mẹ nó, lúc được hỏi thì dùng đôi mắt sáng trong thông tuệ đáp: “Bà gọi con là tiểu Ngôn được rồi ạ.”
“Tiểu Ngôn?”
Mẹ Mạch vô thức lập lại, vừa đưa mắt qua nhìn con trai không nên thân một cách đầy ẩn ý.
Mạch Ngôn lại không để ý, chỉ nhún vai tỏ vẻ không liên quan đến mình khiến mẹ Mạch mém chút là muốn cầm tách trà dưỡng nhan trước mặt mình úp lên đầu hắn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trạc Chi
2. Xuyên Thành Omega Bị Bảy Alpha Từ Hôn
3. Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Tự Kỷ (Chỉ Có Thể Cưng Chiều)
4. Nắm Đấm Nho Nhỏ
=====================================
Ngay thời điểm đó, bà liếc thấy ánh mắt trong suốt của Trình Tiểu Ngôn thì suy nghĩ không được thục nữ gì đó liền bay sạch, thẳng lưng tiếp tục cùng nó bắt chuyện: “Ngôn này là Ngôn nào?”
“Ngôn trong ngôn ngữ, tri thức ạ.”
Trình Tiểu Ngôn hỏi gì đáp nấy, dáng vẻ tiểu đại nhân chọc người vô cùng.
Vị công công nào đó đã sắp không nhịn được rụt rịch mấy đầu ngón tay.
Mẹ Mạch lại không để ý đến ông, nói được rồi là càng có thể nói: “Vậy là cùng một chữ Ngôn trong tên của ba con rồi.”
Này xem như là thừa nhận mối quan hệ cha con của hai người.
Trình Tiểu Ngôn lại không có để cho mẹ mình bị ném ra ngoài rìa, vô cùng đơn thuần đem cô kéo vào: “Con không biết ạ. Con chỉ mới biết mặt ba được mấy ngày. Có lẽ lúc mẹ đặt tên nhân tiện lấy tên ba đặt luôn.”
“…”
Người một nhà họ Mạch không lường tới được, nhất thời câm nín.
Này là rất biết nói a.
Nhưng rõ ràng đúng là như thế.
Trình Lục Lục ban đầu là nghĩ như vậy. Chỉ là ý nghĩa khác một chút, cô nghĩ rằng nó là con của Mạch Ngôn, hắn lớn nó nhỏ nên đặt là tiểu Ngôn, này xem như là một loại nhắc nhở.
Trình Lục Lục bên cạnh đã sắp bị tràng diện này dọa cho đóng mình thành một con ốc sên, hoàn toàn không có khả năng xử lý tình huống này.
Hiện tại nghe thấy giọng nói đáng tin cậy của nó, cô liền vô thức nép người về bên cạnh nó. Trình Tiểu Ngôn còn rất tri kỷ dùng tay nhỏ vỗ về tay cô, ý bảo cô không cần sợ, không cần lo lắng, tất cả đã có nó gánh hết. Rõ ràng cảm xúc của Trình Lục Lục đã tốt hơn rồi. Chỉ là cô bắt đầu chỉ nhìn vào bàn tay nhỏ bé của nó một cách tự kỷ. Có lẽ như vậy sẽ khiến cô bình tĩnh hơn chăng?
Chút cử chỉ nhỏ của hai mẹ con lọt không khỏi đôi mắt như tia laze của ba mẹ Mạch người đối diện, khiến người ta phải suy ngẫm, lại không khỏi buồn cười. Cái tổ hợp mẹ nhút nhát con thông minh này rất manh.
Nhìn vào một góc độ này, có lẽ cũng không đến mức không chấp nhận được.
Ba mẹ Mạch âm thầm đưa mắt nhìn nhau, ở trong im lặng đạt thành nhận thức nào đó. Nhưng lúc liếc thấy ánh mắt của thằng con trai không nên thân bà vẫn không nhịn được trừng hắn một trận.
Sao bình thường bà không biết thằng nhóc thúi này đáng ghét thế nhỉ.
À đâu, chắc tại lâu quá rồi nên bà đã quên.
“Vậy tiểu Ngôn, có phải mệt rồi không?”
Mẹ Mạch quay lại nhìn khuôn mặt nhỏ có phần vương nét mệt mỏi khó giấu được của nó quan tâm hỏi.
“Bọn con vừa trải qua một đoạn đường dài từ Khương thành về đây.”
Mạch Ngôn lại lên tiếng trước, vừa đúng giải thích cho rất nhiều chuyện.
Tỉ như hắn đi Khương thành là vì mẹ con họ chứ không phải vì chơi bời lêu lỏng bỏ bê công việc. Tỉ như Trình Tiểu Ngôn mệt mỏi là do bôn ba đường xe.
Hai vị gia trưởng xem như hiểu được. Mẹ Mạch nhìn đứa nhỏ mặc dù mệt mỏi nhưng vẫn chống đỡ cho mẹ của mình, vừa thấy thương vừa thấy đáng yêu, giọng điệu càng thêm ôn nhu: “Dì Lý sắp dọn xong phòng rồi. Hai mẹ con uống ly sữa rồi lên lầu nghỉ ngơi trước đi.”
Bất kể là có chuyện gì cũng không vội được nhất thời. Không cần dằn vặt nhau.
Trình Tiểu Ngôn ngoan ngoãn đáp lại rồi dỗ dành mẹ Lục Lục của nó cầm lấy ly sữa. Hai mẹ con còn có chút đồng bộ, dáng vẻ cũng ngốc nghếch cùng nhau uống hết ly sữa, sau đó đứa nhỏ kéo tay đứa lớn, đi theo dì Lý lên lầu.