Mẹ Mạch cùng Trình Tiểu Ngôn và đám người làm thì che miệng cười trộm. Bởi vì họ đều đã thấy qua Trình Lục Lục trước đó nên biết rõ cô thay đổi lớn thế nào.
Mặc dù Trình Lục Lục không đến mức đẹp như chim sa cá lặn, nhưng mà ngũ quan của cô vẫn được xem là dễ nhìn. Lại sửa soạn lên một chút, cô không khác gì những thiếu nữ đồng lứa, ngược lại còn trông trẻ con hơn. Trước đây mặt của cô nhỏ, bị tóc che hết nên trở thành khuyết điểm, bây giờ lại thành ưu điểm.
Chỉ có bản thân Trình Lục Lục là không biết, bởi vì từ lúc chỉnh sửa xong cô còn chưa có được nhìn thấy chính mình.
Khi bị Mạch Ngôn nhìn chằm chằm như vậy cô không khỏi cảm thấy bản thân lúc này rất kỳ quái nên muốn tìm cái lỗ núp vào.
Không ngờ cô chưa kịp chạy thì đã bị Mạch Ngôn bắt lấy tay kéo lại: “Cậu chạy cái gì.”
“Để tôi xem một chút.”
“…”
Mẹ Mạch quả thật muốn đập vào đầu hắn mấy cái. Nói chuyện như tên lưu manh vậy.
Còn Trình Lục Lục bị hắn nói, mặt bất giác đỏ lên vì ngại, bản năng muốn né tránh không muốn ở gần hắn. Kết quả hai người giằng giằng co co lại khiến người ngoài nhìn vào cứ như Mạch Ngôn chơi trò chọc ghẹo bắt nạt cô vậy.
Trình Tiểu Ngôn muốn đỡ trán.
Đám người xung quanh thì nhịn cười chứ không dám chạy vô giải cứu cô.
Cuối cùng vẫn là mẹ Mạch đưa tay ra ngay lại trận quấy rối không biết xấu hổ này của con trai.
“Làm cái gì vậy hả?”
Bà vừa nói vừa kéo Trình Lục Lục ra sau, làm bộ bày ra tư thái bảo vệ ưỡn ngực chất vấn hắn nhưng trong giọng nói lại vương tiếng cười.
Mạch Ngôn không nói gì, lại nhìn thấy Trình Lục Lục như chỉ gà con bị hoảng sợ núp sau lưng mẹ Mạch. Trong lòng hắn chậc chậc mấy cái, sau đó mới chịu thôi: “Không phải muốn nghiệm chứng thành quả của mẹ hay sao?”
Mẹ Mạch nghe được, gật đầu thuận theo hỏi: “Vậy con thấy thế nào?”
“Hưm…”
Mạch Ngôn trầm ngâm, sau đó không chút kẹt xỉ nói: “Dễ nhìn hơn rồi.”
“Cơ mà phải đổi cái mắt kính khác. Còn phải đổi mấy bộ đồ nữa.”
Hắn tính nói hai thứ kia quá quê mùa, nhưng nghĩ lại đành thôi. Trước mặt mẹ mà nói vậy sẽ bị bà đánh trước. Muốn chọc ghẹo gì thì để sau lưng lại làm.
Mẹ Mạch không hề biết nội tâm đen thùi lùi của thằng con trai, hài lòng nói: “Nói còn dễ nghe đấy.”
Mạch Ngôn nhún vai.
Này cũng đành chịu. Nếu đã nghĩ chấp nhận Trình Lục Lục thì Mạch Ngôn chỉ còn cách khiến cho cô xứng đôi với mình hơn một chút. Không thể để cô quê mùa như vậy được, hắn sợ mình không chịu nổi được mấy ngày mất. Mà bây giờ… Ừm, được hơn rồi. Lúc nãy nếu không phải còn có cái mắt kính kia và bộ đồ cô mặc thì hắn suýt không nhận ra được Trình Lục Lục rồi. Phải công nhận tay nghề mẹ mình vẫn còn rất tốt. Mới một buổi chiều mà đã khiến cho con vịt xấu xí biến thành con thiên nga rồi.
“Vấn đề quần áo thì con đưa hai mẹ con nó đi đi, sẵn tiện mua sắm thêm cho tiểu Ngôn luôn.”
Mẹ Mạch nghĩ muốn tạo điều kiện cho họ ở chung nên đẩy sang cho hắn. Mắt thẩm mĩ của con mình bà vẫn còn tin tưởng được, nhất định không khiến thành quả của bà thành công cốc.
“Được rồi.”
Giờ Trình Lục Lục trông đã khác rồi, đưa cô đi ra ngoài hắn cũng tình nguyện hơn nên đồng ý ngay.
Mặc dù Trình Lục Lục có chút muốn kháng cự nhưng nghe thấy mua đồ cho tiểu Ngôn, cuối cùng lại không có nói gì.
Rốt cuộc ra Trình Lục Lục vẫn không có vì chút thay đổi mà nhất thời trở nên tự tin hay có chủ kiến hơn. Muốn thay đổi lại cần một quá trình không hề ngắn.
Trình Tiểu Ngôn lẳng lặng nhìn mẹ mình, không lên tiếng.
Thế là sáng hôm sau, đợi tất cả đều ăn sáng xong Mạch Ngôn liền dẫn theo hai mẹ con Trình Lục Lục ra ngoài.
Trình Lục Lục vẫn cột tóc hai bên như vậy, trông y hệt nữ sinh cao trung chưa trưởng. Nhìn vào không ai nghĩ cô là mẹ của một đứa nhỏ ba tuổi. Thực chất tuổi hiện tại của Trình Lục Lục cũng không có lớn mà khiến người ta có cảm giác cô muốn cưa sừng làm nghé.
Thật ra Trình Lục Lục còn rất ngượng ngùng, đêm qua đi ngủ còn không dám loạn động, sợ làm hư thành quả của mẹ Mạch sẽ khiến bà không vui. Sáng hôm sau không biết phải làm sao, để một đống như vậy cũng không được, cho nên cô mới phải cột lên.
“Anh nhìn gì vậy…”
Bị Mạch Ngôn thông qua kính chiếu hậu nhìn đến mức muốn đào cái lỗ chui xuống, rốt cuộc Trình Lục Lục không chịu được nữa mà nổi giận. Mặc dù cô giận cứ như hờn dỗi, còn không có tí uy lực nào, ngược lại càng khiến người ta muốn trêu chọc hơn.
“Tôi nhớ tôi đưa cô về là để làm vợ mà nhỉ?”
Không ngờ đến hắn sẽ nói như vậy, Trình Lục Lục mém thì tung cửa xe nhảy xuống ngay lập tức.