Trình Tiểu Ngôn lúc này đã tự giác biến mình thành không khí, tránh cùng ba nó tranh giành sự chú ý của mẹ nó. Vì tương lai một nhà ba người hạnh phúc, nó chỉ có thể hết sức phối hợp với ba mình. Người ba mà lâu lâu nó cũng muốn bất hiếu với hắn.
Sau khi mua một đống quần áo xong Mạch Ngôn lại lôi kéo Trình Lục Lục đến gian hàng bán mắt kính.
Bình thường thấy cô đeo mắt kính, Mạch Ngôn tưởng cô bị cận nặng lắm. Kết quả lúc này hắn mới phát hiện Trình Lục Lục vốn không hề bị cận gì hết. Cô đeo kính ý nghĩa giống như là đeo một lớp bảo vệ lên người. Nhưng bởi vì quanh năm đều đeo cho nên nhất thời bỏ ra vẫn khiến cô không kịp thích ứng mà biểu tình có chút mờ mịt vô thố.
“.”
Mạch Ngôn im lặng không nói lời nào nhìn cái mắt kính không có độ nhưng dày cộm trong tay, lại nhìn Trình Lục Lục đang cúi đầu dụi mắt, hắn rất có xúc động muốn bốp nát cái kính kia.
Chuyện này đến cả Trình Tiểu Ngôn cũng không biết, cho nên biểu tình của nó rất thú vị. Vừa ngây người kinh ngạc vừa không còn lời nào để nói, vô cùng buồn cười.
Nhưng giờ ngẫm lại có mấy lần lúc ở nhà nó cũng đâu thấy mẹ nó đeo kính mà có vướng bận hay trở ngại gì đâu. Vẫn là do nó không đủ quan tâm đến mẹ.
Mạch Ngôn nhìn dáng vẻ ủ rủ của nó, lại nhìn người vợ vừa ngốc đần vừa tự ti của hắn, tự nhiên muốn giận quá hóa cười. Mặc dù hắn chẳng biết vì sao nữa. Chẳng lẽ đây là quả báo của hắn à.
Cuối cùng Mạch thiếu gia im lặng nhịn xuống cảm xúc muốn bùng nổ mà hùng hổ dọa người đi chọn cho Trình Lục Lục một chiếc mắt kính không độ nhưng mặt kính thật mỏng. Với những người đeo lâu năm như cô nếu bất chợt bỏ ra sẽ khiến mắt bị tổn thương, đặc biệt là lúc ra ngoài nắng.
“Ở trong nhà thì tận lực không được đeo lên.”
Sau khi đổi kính mới vừa mỏng vừa nhẹ, Trình Lục Lục có chút không quen, cứ như không đeo nhưng không đến mức bài xích. Đến chuyện hắn dặn dò cô lại không có để trong lòng nhiều, chỉ lo chỉnh chỉnh mắt kính một cách vô tâm vô phế khiến Mạch thiếu gia tức đến bật cười.
“Việc này cứ để con, con sẽ đôn đốc mẹ.”
Thời điểm này Trình Tiểu Ngôn đúng lúc lên tiếng nhận trách nhiệm mới không khiến cho ba nó bùng nổ ngay trong cửa hàng.
Trình Lục Lục mặc dù rất muốn cứng đầu với hắn đến cùng nhưng lại mềm lòng với con mình, cho nên cô không có khự nự thêm.
Một buổi đi dạo phố cứ thế hoàn thành, có thể xem là mỹ mãn đi. Ai cũng vui? Hờ.
Thời điểm đó tại Mạch gia, Ngô Tiêm Ninh bất thình lình không mời mà tới.
“Dì! Mấy năm không thấy mà dì vẫn giống như trước, thật khiến người hâm mộ.”
Ngô Tiêm Ninh mang theo một đám quà cáp mĩ danh là hàng mua ở nước ngoài, chất lượng vô cùng tốt đến lấy lòng mẹ Mạch. Lời ngon tiếng ngọt dỗ cho mẹ Mạch cười vui vẻ.
Mặc dù bà biết cô nàng đến để làm gì, nhưng làm đương gia chủ mẫu, mẹ Mạch không thể nào mất phong độ mà đúng mực tiếp đãi Ngô Tiêm Ninh.
“Lúc trước nghe bảo cháu về nước nhưng ta lại không tin. Hình như cháu còn chưa kết thúc việc học bên kia đúng không? Sau đó định ở trong nước hoạt động luôn à.”
Mẹ Mạch thản nhiên bắt chuyện, nói dối cũng không chớp mắt một cái.
“Dạ dì, trong nước có gia đình cháu, dù sao vẫn tốt hơn ngoại quốc thân cô thế cô.”
Ngô Tiêm Ninh dịu dàng nở nụ cười, cũng nói như thật.
Mẹ Mạch nghe mà suýt bật cười.
Cứ như người ngày trước muốn đi du học không phải là Ngô Tiêm Ninh vậy. Giờ còn bảo ngoại quốc xa xôi một thân một mình, ai ép đâu.
Mẹ Mạch đương nhiên hiểu thủ đoạn của Ngô Tiêm Ninh, cũng không có ý kiến gì. Nhưng sau khi gặp được Trình Lục Lục, bà cảm thấy có một đứa con dâu mà suốt ngày phải chơi tâm kế với nó còn chẳng bằng cướp đứa ngốc về cho con trai còn hơn.
Ngô Tiêm Ninh không biết mẹ Mạch nghĩ gì, cô vẫn niềm nở gợi chuyện chọc cười mẹ Mạch, nói những cái lý thú, tạo dựng không khí hài hòa giữa hai người rất chuyên nghiệp. Nhưng một đỗi vẫn bóng gió hỏi tới Mạch Ngôn: “Cháu nghe nói bình thường anh Ngôn không có ở cùng chú dì ạ.”
Mẹ Mạch kín đáo liếc cô một cái rồi vẫn cười nói: “Ừm. Nó ở gần công ty vừa tự do vừa thuận tiện.”
“Như vậy chú dì rất khó gặp anh ấy rồi.”
Ngô Tiêm Ninh thuận tiện nói: “Dì yên tâm, đợi anh ấy cưới vợ rồi tự nhiên sẽ có con dâu cùng dì trò chuyện giải sầu.”
Mẹ Mạch trong lòng buồn cười vì ám chỉ của cô nàng. Nhưng bà vẫn thuận theo nhìn cô hỏi han: “Mấy năm nay nghe nói cháu cũng không có quen ai phải không.”
“Dạ…”
Ngô Tiêm Ninh ngượng ngùng đáp: “Ở bên đó cháu chỉ lo học hành, với cả…”
Cô nói một nữa thì ngừng, ẩn ý đưa ý xấu hổ nhìn mẹ Mạch.