Lúc này Trình Lục Lục cũng đã thấy được hình ảnh bên ngoài, rốt cuộc những lời Mạch Ngôn nói trước đó có lẽ còn chưa khiến cô hiểu thấu lại cảm thấy nguy cơ thì bây giờ liền có rồi.
Ngô Tiêm Ninh cậu ta…
Lúc này ở bên dưới Ngô Tiêm Ninh vẫn còn đang líu ríu không ngừng với Trình Tiểu Ngôn: “Con có muốn cô bế lên không, như vậy sẽ không mỏi chân nữa.”
Đối với Ngô Tiêm Ninh mà nói, khó khăn lắm mới dụ dỗ được Trình Tiểu Ngôn ra ngoài, ở chung riêng với nhau, cô nàng đương nhiên càng muốn tận dụng thời cơ. Nhưng trong mắt Trình Lục Lục thì nó lại vô cùng khó tin.
Ngô Tiêm Ninh mà cô biết có thể giản dị như vậy ư? Không khinh thường? Còn nổ lực lấy lòng con mình… Trước đó còn coi rẻ mẹ con cô như vậy… Cho nên Mạch Ngôn thật sự nói đúng ư? Rồi bây giờ con trai cùng cậu ta ở chung, lỡ nó thích cậu ta…
Mạch Ngôn ỷ vào chiều cao im lặng quan sát sắc mặt của Trình Lục Lục, thấy cô không còn tập trung ra ngoài cửa sổ nữa mà đang mê mang suy nghĩ gì đó thì liền kéo cô rời khỏi rèn cửa.
Trình Lục Lục mãi lo nghĩ nên không có phản kháng. Đây cũng là lần đầu tiên họ tiếp xúc với nhau mà không phải là giằng co khự nự như hai kẻ địch.
Mạch Ngôn thuận thế liền kéo cô vào phòng luôn.
Phòng, đương nhiên là phòng của mẹ con cô rồi.
“Giờ cậu thấy rồi đó.”
Bỗng nhiên hắn lên tiếng khiến Trình Lục Lục giật mình ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Mạch Ngôn không có để ý, vừa lôi mấy bộ đồ hắn đã mua lúc nãy ra, tìm cái kéo cắt mạc đi vừa nói: “Trước không nói tiểu Ngôn có thể bị cậu ta lôi kéo thành công hay không, chẳng lẽ cậu muốn trơ mắt nhìn cô ta cướp con mình à? Không phải cậu sợ nó có mẹ ghẻ mới đồng ý cùng nó về đây sao?”
Trình Lục Lục bị nói đến bối rối nhưng lại không có cách nào phản bác lại hắn được.
Bởi vì hắn nói đúng.
“Tôi có thể nói cho cậu, Ngô Tiêm Ninh chẳng có ý tốt gì đâu, đương nhiên cô ta cũng không thật sự thích con trai cậu như cái cách cô ta đang thể hiện. Mục đích của cô ta chính là làm con dâu Mạch gia.”
Mạch Ngôn dúi chiếc váy hắn chọn ra vào tay cô, trầm giọng nói: “Nếu cậu vẫn nhớ đến con trai thì phải chứng tỏ vị thế của mình trong nhà này, trước mặt Ngô Tiêm Ninh.”
Trình Lục Lục sững sờ.
“Bất kể cậu đã nghĩ thông hay chưa, có chấp nhận được việc phải làm vợ tôi hay không, cậu đều phải nhớ tất cả mọi thứ của ngày hôm nay là cậu vì con trai mà làm. Đừng có suốt ngày khúm núm sợ hãi, đến cả lúc thấy người ta muốn cướp con mình còn dễ chịu với họ.”
“Không cần cậu phải hùng hổ dọa người, chỉ cần cậu khiến cho đối phương không thể bỏ qua mình. Như thế là đủ rồi.”
Mạch Ngôn nói xong thì nhìn vào nhà tắm: “Giờ thì đi tắm, thay bộ đồ, bỏ mắt kính ra, lấy diện mạo tốt nhất đi gặp đối thủ.”
“Hiểu chưa?”
Trình Lục Lục ngơ ngác gật đầu, rồi thật sự đi vào nhà tắm.
Nhìn dáng vẻ của cô chưa biết có thật sự hiểu hay chưa, nhưng chỉ cần cô chịu nghe lời là được.
Mạch Ngôn ngay thời điểm cô quay lưng đã nhếch môi một cách đầy đắc ý, nào còn cái thái độ trịnh trọng như mới nãy nữa. Rõ ràng là một bộ mặt lưu manh vì vừa lừa gạt được con người ta nên vênh váo tự đắc muốn bay lên trời.
Nhưng Mạch Ngôn đâu có nói dối Trình Lục Lục đúng không. Cùng lắm chỉ là so với hắn nói, lý do để thuyết phục cô đối với hắn còn không quan trọng bằng đem cô cưỡng ép uốn nắn thành mẫu người mình thích.
Mạch thiếu gia ơi là Mạch thiếu gia, tâm anh y như cái đầm lầy vậy! Đầy thứ ý đồ lương lẹo không đứng đắn.
Mạch Ngôn lại chẳng có ý thức, còn rất vui vẻ vì đạt được ý đồ. Sau khi thấy Trình Lục Lục đi vào nhà tắm thì bản thân cũng rời khỏi phòng, mang ý nghĩ đi qua phòng mẹ mình mượn chút đồ về trang điểm cho Trình Lục Lục.
Lúc ra khỏi phòng nhìn thấy cửa sổ đối diện, hắn không khỏi ghé qua nhìn một chút. Khi thấy con trai đang đi lại thân cận với Ngô Tiêm Ninh, hắn khẽ nhếch môi một cách quái dị.
Trình Lục Lục đúng là ngốc nghếch dễ lừa. Đổi lại là ai có lẽ Mạch Ngôn còn tin được chứ đứa con trai kia của hắn thì… Vừa nhìn thấy hắn đã nghĩ ngay đứa con này của hắn nhất định đang có ý đồ xấu, chứ làm sao mà nó có thể thân cận với Ngô Tiêm Ninh được. Cho nên ngay từ đầu hắn đã không lo rồi.
Mà nếu đã không có gì phải lo lắng thì tại sao hắn phải đi bận tâm chứ. Còn Ngô Tiêm Ninh… Mạch Ngôn cười ác liệt một tiếng khiến người ta lạnh sống lưng rồi quay đầu đi đến phòng mẹ Mạch.
Quả thật có thể nói Mạch Ngôn vẫn còn khá hiểu đứa con trai mới nhận về này của hắn.
Thời điểm này bên ngoài vườn, Trình Tiểu Ngôn đang dùng vẻ mặt ngây thơ hỏi Ngô Tiêm Ninh: “Cháu đã từng gặp cô chưa nhỉ?”
Ngô Tiêm Ninh hơi sững người trong giây lát, sau đó cười gượng nói: “Chắc cháu nhớ lầm rồi đi.”
Với một đứa bé ba tuổi mà nói ấn tượng đối với một người thường không sâu sắc còn dễ quên. Rõ ràng họ có thể tính là đã từng gặp nhau, lúc ở công viên Trình Tiểu Ngôn có ngẩng đầu lên nhìn cô nàng một lần, nhưng Ngô Tiêm Ninh lại muốn che giấu.
Mà có lẽ Trình Tiểu Ngôn cũng không nhớ thật, cho nên nói tiếp: “Hay là mẹ con cháu đã từng gặp cô rồi nhỉ? Cháu cảm thấy mẹ cháu giống như quen biết cô. Phải không?”
Vẻ mặt Ngô Tiêm Ninh sượng lại, không suy nghĩ đã nói: “Mẹ cháu là ai?”
Trình Tiểu Ngôn mở to mắt nghi hoặc nhìn cô ta: “Cô không nhìn thấy mẹ cháu?”
“Mới nãy mẹ đứng bên cạnh ba a? Sau đó còn dùng ba lên lầu mà? Sao cô lại không thấy nhỉ?”
Nó kiểu, thật kỳ quái nha, lại như tát vào mặt Ngô Tiêm Ninh mấy cái vậy.
Mặt cô nàng thay đổi mấy lần như đèn kéo quân. Ngô Tiêm Ninh lúc này mới thấy mình ngu, lại đi chơi tâm cơ với một đứa nhỏ.
Đổi lại là người nhà họ Mạch sẽ không đi vạch trần cô nàng, nhưng Trình Tiểu Ngôn là ai đâu. Nó chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi thôi, đương nhiên sẽ thành thật bày tỏ cái nhìn theo góc độ của nó. Mẹ nó đứng chần giần ở kia mà bảo không thấy, ai chả nói quái lạ.
Cô ta quen thói đâm lao thì phải theo lao, cứ thế nói không biết Trình Lục Lục, bây giờ bị nghi ngờ như vậy lại không biết phải đáp thế nào. Đương nhiên cô nàng cũng không thắc mắc vì sao nó lại không nhớ những lời cô nói với mẹ Mạch. Một đứa nhỏ mà, bảo nó hiểu những lời đó sao được. Cứ thể lại để cho Trình Tiểu Ngôn giả bộ ngây thơ lừa qua ải.
Có thể là vô tình hay cố ý, Trình Tiểu Ngôn lại vẽ đường cho cô nàng xuống: “Thôi, để lát nữa con giới thiệu mẹ với cô vậy.”
Nhưng sắc mặt Ngô Tiêm Ninh lại không có đẹp hơn chút nào, ngược lại càng thêm khó coi.
Nói đùa gì vậy, cô đã không muốn để Trình Lục Lục vào mắt, giờ lại muốn cô gặp, không biết chừng còn phải giả vờ giả vịt, Ngô Tiêm Ninh cứ như nuốt phải một con ruồi, cả người đều khó chịu.
Nhưng cô nàng không thể không cười gượng nói: “Được.”
Trình Tiểu Ngôn trong lòng đánh chữ V thật bự vì sự thông minh của mình khi đã vả mặt được Ngô Tiêm Ninh một cái đau điếng, ngoài mặt lại hân hoan tiếp tục giả ngây thơ cùng Ngô Tiêm Ninh giả vờ. Giả vờ thôi mà, kỹ năng siêu cấp vô địch của đám thiên thần nhỏ tụi nó đấy. Hi hi!
Lúc này ở trên lầu Trình Lục Lục đã thay đồ xong rồi.