Hắn đành dùng chuyện khác để lôi kéo sự chú ý của cô: “Quên nói với em, ba mẹ định đổi lại họ cho tiểu Ngôn, em thấy sao?”
“Đổi lại họ?”
Trình Lục Lục ngây ngốc lập lại.
“Đúng, để nó theo họ tôi.”
Mạch Ngôn gật đầu.
Theo họ ba… Vậy cũng không có gì sai.
Trình Lục Lục tự ngẫm, sau đó không có suy nghĩ nhiều mà gật đầu nói: “Được, cứ đổi đi. Như vậy mới đúng.”
Mặc dù đã biết trước kết quả cho dù Trình Lục Lục nghĩ thế nào nhưng khi nghe cô thản nhiên thừa nhận như vậy Mạch Ngôn vẫn cảm thấy rất bất ngờ.
Không nghĩ tới cô lại có giác ngộ đối với truyền thống như vậy. Hắn tưởng rằng cô sẽ vì còn chưa dung nhập được với nhà họ Mạch mà muốn khăng khăng giữ lại chút liên kết giữ mẹ con họ.
Thật ra Mạch Ngôn nghĩ quá nhiều rồi. Một người tâm tư đơn thuần như Trình Lục Lục làm sao có suy nghĩ mạnh mẽ vượt trội như vậy. Có khi cô còn có thể là một người coi trọng truyền thống đến cổ hủ bởi vì tâm thái sống khép kín của mình thì có.
“Nhưng vấn đề là nó cùng tên với tôi, cho nên cũng phải đổi cả tên nữa.”
Trình Lục Lục ngẩn ra.
Cùng tên… À, nếu chỉ đổi họ thì sẽ là Mạch Tiểu Ngôn. Ba nó lại là Mạch Ngôn… Thấy sao cũng kỳ quái nhỉ.
Mạch Ngôn không nghĩ Trình Lục Lục có thể tự nghĩ được như vậy, nên khi nghe cô nói hắn càng bất ngờ hơn: “Nên đổi. Lúc đó tôi không có nghĩ nhiều như vậy…”
Mà nếu cô đã nói vậy rồi thì hắn liền thuận theo nói tiếp: “Sau khi ba mẹ tôi bàn bạc lại với nhau thì quyết định sẽ không đổi tên của đứa nhỏ quá khác đi, sợ sẽ ảnh hưởng đến tương lai của nó.”
Chính là mê tín dị đoan, cảm thấy tên nối liền với cuộc đời của một người, không thể nói đổi là đổi được. Nhưng hầu hết mọi người đều tin cái này nên luôn rất thận trọng trong việc đặt tên.
Trình Lục Lục nghe thì gật gù chứ không có ý kiến gì cả. Bản thân cô cảm thấy mình còn không xứng làm mẹ mà, làm sao dám có ý kiến với những chuyện này.
“Cuối cùng họ quyết định vẫn giữ nguyên ý nghĩa tên của nó, chỉ tìm một cái chữ có ý nghĩa tương đồng không khác biệt quá lớn để thay đổi thôi.”
“Chữ gì?”
Trình Lục Lục vô thức hỏi.
Thời điểm đó xe của họ đang đi qua một ngã tư. Theo đúng làn đường thì họ có thể tiếp tục chạy thẳng vì đang là đèn xanh.
Ai ngờ đâu ngay lúc miệng Mạch Ngôn phát ra một chữ: “Triện…”
Kétttt!!!
Thì một âm thanh chói tai do bánh xe ma sát với mặt đường khi bất ngờ di chuyển với tốc độ cao phát ra đem chữ “triện” trong miệng hắn cũng xoắn nát thành từng mảnh.
Rầm!
Theo sau là một chấn động thật mạnh đem thân xe của họ hất tung lên. Tiếng động nó gây ra trực tiếp chấn điếc tai, khiến họ tạm thời không nghe thấy được cái gì nữa, thân mình cũng tròng trành theo thân xe.
Thời điểm đó hình ảnh cuối cùng Trình Lục Lục nhìn thấy là cảnh người đàn ông bên cạnh vốn còn đang nói chuyện bỗng nhiên đầy mặt kinh hoàng nhào về phía mình. Sau đó… Cô không còn biết gì nữa.
Cũng không biết chiếc xe của họ bị tông lật một vòng trên không trung, sau đó rớt cái rầm xuống đất, còn sốc nảy một trận. Đến khi nó ngừng lại, cả chiếc xe như bị dập nát, lật úp, kính xe vỡ vụn, văng tung tóe. Người trên xe… Sống chết không rõ.
Hiện trường tai nạn bởi vì nằm ngay ngã tư nên gây ra một trận kẹt xe. May mắn thay không liên lụy thêm người nào nữa nhưng khắp nơi tràn ngập một mảnh âm thanh chói tai của tiếng động cơ xe khi chịu va đập. Rồi dần dần có thêm tiếng người hò hét kêu la…
Trình Lục Lục chính là ở trong âm thanh đó cùng đau đớn ngỡ như thân thể bị nghiền nát tỉnh lại.
Bởi vì xe bị lật ngược, cho nên không gian trong xe cũng hạn chế. Trong tầm mắt mơ hồ gắng gượng lắm mới nhìn rõ được của Trình Lục Lục, thứ cô nhìn thấy đầu tiên là khuôn mặt của người đàn ông đầy máu. Hai mắt cô mở to, bên trong toàn là kinh hoàng sợ ngây người cùng không thể tin được. Cô run run, vô thức vươn tay chạm vào khuôn mặt hắn, mu bàn tay bị mặt kính cắt qua chảy máu đầm đìa cô cũng không phát hiện, chỉ lo lay động người trước mặt: “Mạch… Mạch Ngôn…”
Âm thanh của cô cũng khàn khàn, nhỏ xíu, khó nghe, mang theo sự thảm thiết đến chính cô cũng không biết.
“Mạch Ngôn… Anh tỉnh lại đi… Hu hu…”
Cô nức nở thành khẩn, nước mắt rớt lung tung trên mặt người đàn ông cũng không đánh thức được hắn. Đã từng cô muốn hắn an tĩnh, đừng chọc ghẹo cô nữa, nhưng không phải như vậy mà.
Đầu cô đau đớn, trước mắt chỉ toàn là hình ảnh hắn lao về phía mình, ôm cô vào lòng dùng thân hình đỡ cho cô. Cô biết lúc đó nếu không có hắn, cô sẽ bị chiếc xe kia trực tiếp đâm cho không ra hình dạng bởi vì ngồi cùng hướng.
Nhưng cô đâu có muốn… Trình Lục Lục lòng đau như muốn nứt ra, khóc òa lên: “Mạch Ngôn! Anh đừng chết! Hu hu hu!”
Tại sao phải bảo vệ cho tôi vậy…
Mạch Ngôn… Nếu anh chết ai sẽ lo cho con trai tôi đây…
Không… Anh đừng chết… Tôi không muốn anh chết! Anh tỉnh lại đi!
“Mạch Ngôn!”
…
Lúc ba mẹ Mạch chạy tới bệnh viện, Mạch Ngôn đã được đưa vào phòng cấp cứu. Trình Lục Lục thì vừa được đẩy ra.
Mặc dù toàn thân tràn ngập vết thương nhỏ lớn khắp người nhưng trên cơ bản cô không có bị thương quá nặng. Ngoại trừ đầu bị chấn thương khiến cô rơi vào hôn mê, chân bị đè gẫy xương thì thật ra thương tích không hề nặng.
Toàn bộ thương tổn đều được người đàn ông hứng hết.
Cho nên hắn vẫn còn ở trong phòng cấp cứu.
“Bác sĩ… Con dâu tôi… Con trai tôi…”
Mẹ Mạch thời điểm nhận điện thoại của bệnh viện đã ngất xỉu một lần. Nếu không phải bà ngoan cường tỉnh lại vì muốn theo ba Mạch đến bệnh viện thì có thể lúc này bà đã ngã gục rồi. Trong lúc nói chuyện giọng của bà vẫn luôn run rẩy, như bất cứ lúc nào đều có thể ngã xuống vừa giữ chặt tay bác sĩ vừa dõi theo bóng dáng của con dâu đang được đẩy đi mà lắp bắp đau thương gặng hỏi.
“Chị đừng vội, bình tĩnh một chút.”
Bác sĩ bất cứ lúc nào cũng từ tốn, trấn an: “Con dâu chị không có vấn đề gì nghiêm trọng, sẽ tỉnh lại ngay thôi.”
“Còn con trai tôi bác sĩ!?”
Ba Mạch gấp không nhịn được hỏi dồn.
“Lúc nãy tôi đã xem sơ qua tình huống của cậu nhà, nhưng chưa phẫu thuật xong tôi cũng không dám nói. Anh chị đừng vội, nhớ cẩn thận để ý con dâu hai người, có tình huống gì nhớ gọi chúng tôi. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Nói xong bác sĩ quay lưng đi vào phòng cấp cứu còn đang đóng chặt kia.
Vốn dĩ hôm nay là cuối tuần, bệnh viện không có nhiều người trực lại cùng lúc gặp phải một ca tai nạn giao thông nặng như vậy, ba người bị thương, bác sĩ ở lại trực cũng không dám qua loa mà cùng nhau xuất đầu xử lý.
Ba mẹ Mạch nóng lòng lại không dám làm phiền, chỉ biết mở to đôi mắt tràn ngập tơ máu nhìn cửa phòng cấp cứu đã đóng lại. Nước mắt không nhịn được rơi xuống.
“Bà nói, mau đi xem con dâu. Ở đây có tôi canh chừng con trai được rồi.”
Ba Mạch nén bi thương khuyên nhủ mẹ Mạch: “Con dâu nhát gan, nó sẽ sợ.”
“Được, hu hu… Tôi đi…”
Mẹ Mạch vuốt nước mắt, nghẹn lại tiếng khóc lảo đảo chạy về phòng bệnh, nơi Trình Lục Lục được an bài.