“Ông nó à, Mạch gia bên kia chưa nói gì sao?”
Mẹ Ngô nóng lòng nắm lấy ba Ngô gặng hỏi.
Chỉ mới có mấy ngày thôi mà người phụ nữ kia như già đi chục tuổi, khuôn mặt vốn được bảo dưỡng khá tốt bây giờ đầy nét u sầu cùng lo lắng.
Chỉ vì đứa con gái bà nâng niu đang bị tạm giam vì tội cố ý giết người.
Tại sao lại như vậy cơ chứ? Mẹ Ngô có nghĩ bao nhiêu cũng không hiểu được vì sao đứa con gái kia của bà lại có thể làm như vậy. Sau tất cả, nó có đáng hay không?
Cái tôi kiêu ngạo hơn người kia mà họ luôn cho rằng là đương nhiên, con gái họ có quyền tự kiêu, cuối cùng lại thành con dao tước đoạt tương lai của nó. Cho dù Mạch gia có tha cho nó không phải ở tù, đời này nó cũng không sống nổi ở cái đất Giang thành này nữa. Với sự tự kiêu kia, vết nhơ này cùng với những ánh mắt chê trách, Ngô Tiêm Ninh sao có thể chịu nổi.
Nhưng có thể sao?
Ba Ngô nhắm mắt tuyệt vọng nói: “Nhà họ đang khổ sở vì con trai và con dâu bị thương, một còn nằm phòng hồi sức chưa tỉnh, ai sẽ bận tâm đến hung thủ giết người.”
Mẹ Ngô ngã ngồi trên đất, ôm mặt khóc rống.
Ba Ngô không nói, có khi kéo dài càng lâu, con gái ông còn có thể chậm một chút, thậm chí là không phải ngồi tù. Chỉ cần Mạch thiếu gia tỉnh lại, vạn sự tốt lành, tâm tình người nhà họ Mạch tốt đẹp, con họ sẽ có đường sống. Bây giờ đụng vào mũi nhọn có thể khiến họ tức giận mà không cho con gái ông có bất cứ cơ hội trở mình nào.
Bởi vì bằng chứng đã có đủ, tội danh của Ngô Tiêm Ninh xem như rành rành ở đó, chỉ cần người nhà họ Mạch đệ đơn khởi tố là Ngô Tiêm Ninh sẽ lập tức ngồi tù.
Ai cũng đang đợi, đợi Mạch gia phản ứng. Cho dù có bị giày vò đến không ra hình người vẫn phải im lặng nuốt máu và nước mắt vào bụng.
Có lẽ chính Ngô Phong trong lòng có một chút không đành lòng nên mới không chút nào ra mặt nói đỡ cho Ngô Tiêm Ninh. Bởi nói càng nhiều, càng hỏng bét. Cho dù hắn biết Ngô Tiêm Ninh đáng tội.
Làm người đứng ở giữa vô cùng xấu hổ, Ngô Phong dạo này cũng tiều tụy đi. Nhưng hắn vẫn đều đặn mỗi ngày vào thăm Mạch Ngôn.
Hôm nay hắn vào lại phát hiện Mạch Ngôn không ở đó nữa. Hắn kinh hãi, vội vã bắt lấy y tá trên đường nóng lòng hỏi: “Cho hỏi, người nằm trong phòng này mấy hôm nay đâu rồi?”
Y tá bị hắn giữ lại giật cả mình, nhưng sau khi nghe hắn hỏi xong thì đáp rất nhanh: “Anh hỏi Mạch Ngôn đúng không? Anh ta tỉnh rồi, đã được chuyển qua phòng bệnh thường. Anh có thể tìm phòng XX để gặp.”
“Cảm ơn!”
Ngô Phong mừng suýt khóc, vội vã nói cảm tạ rồi phóng như bay trên hàng lang.
Mặc dù nói là phòng bệnh thường nhưng trừ việc nó không phải phòng vô khuẩn ra thì vẫn là phòng bệnh cao cấp, thiết bị đầy đủ hòng tiếp tục theo dõi triển biến của bệnh. Bởi vì Mạch Ngôn bị thương tới nội tạng, lỡ mà lại xuất huyết thì rất nguy hiểm.
Hắn còn tạm thời không thể di chuyển. Nhưng người đã tỉnh, có thể nói chuyện, đó là điều tốt lành nhất dành cho cả nhà họ Mạch.
“Ba ba vẫn không khuyên được mẹ con chuyển qua đây à?”
Mạch Tiểu Triện chân ngắn ngồi ở bên mép giường bệnh, nhẹ nhàng đâm vào tim ba nó một đao thấy máu.
Người đàn ông đang nằm ở trên giường kia suýt thì nghẹn vì tức, bật cười nói: “Con còn ở đó mà nói ba, sao không thay ba khuyên mẹ con đi.”
“Ba vất vả lắm mới thoát chết, con không thương ba à?”
Mạch đại thiếu lưu manh vô sĩ hết sức làm trò đáng thương với con trai.
Lúc Ngô Phong tìm tới chính là nhìn thấy cảnh này.
Khi đó Mạch Tiểu Triện còn đại nhân từ tốn đáp lại: “Ba mới tỉnh lại liền chọc ghẹo mẹ con.”
“Mẹ Lục Lục da mặt rất mỏng ba cũng biết mà. Giờ thì hay rồi, con cũng không khuyên nổi.”
Nó nhún vai vai xòe xòe hai bàn tay nhỏ, vừa đáng yêu vừa đáo để, cưng muốn xỉu.
Ngô Phong không nhịn được một tiếng cười.
Trong phòng lúc này chỉ có hai ba con, hắn vừa cười liền nhận được hai cái ánh mắt giống hệt nhau, suýt thì bị nghẹn.
“Khụ, sao chỉ có hai người thôi, hai bác đâu?”
Hắn tằng hắng một tiếng rồi ngồi xuống cái ghế bên giường luôn.
“Chú Phong, ông nội về rồi ạ. Bà nội đang ở chỗ mẹ con.”
Mạch Tiểu Triện lễ phép gọi một tiếng xem như chào hỏi rồi mới đáp.
Ngô Phong nhớ đến những lời mới nãy họ nói với nhau, bỗng nhiên thấu đáo bày tỏ: “À, lúc cậu còn ở trong phòng hồi sức thì không cần trông, nhưng giờ chuyển ra đây rồi, bác trai bận chuyện công ty, một mình bác gái sẽ trông không xuể, đem hai người chuyển vào cùng một phòng không phải sẽ tiện chăm sóc hơn sao?”
Mạch Ngôn: “…”
“…Chậc!”
Mạch Tiểu Triện bất lực thở dài ca thán một tiếng không rõ ý tứ.
Mạch Ngôn tức cười vỗ nhẹ vào đầu nó một cái mắng: “Giỏi lắm, dám lừa ba!”
Đến giờ mà hắn còn không hiểu thì ngu quá rồi.
Thử nghĩ xem, người hiền lành như Trình Lục Lục làm sao có thể không biết nghĩ cho vất vả của mẹ Mạch. Chỉ cần cô nghĩ tới được là sẽ không để khốn đốn của mình khiến người khác phải chạy ngược chạy xuôi, kiểu gì cô cũng sẽ đồng ý chuyển qua đây ở cùng hắn mà không cần hắn khuyên.
Nếu không phải có Ngô Phong nhắc nhở thì đã để cho tiểu tử này lừa được hắn rồi.
Mặc dù đến lúc đó hắn cũng sẽ biết, nhưng hắn sẽ chán chường một thời gian, rồi cho rằng Trình Lục Lục là được người khuyên nhủ, thấy hắn đáng thương mà đồng ý.
Mạch Tiểu Triện bị bốc trần sự thật cũng không sợ, còn đúng đắn nói: “Trước khi con là con trai ba thì con là con trai của mẹ con.”
“Ha hả!”
Ngô Phong cười lớn.
Mạch Ngôn cũng tức cười nhưng chỉ nhéo mặt nó mấy cái cho bỏ ghét, còn không có dùng lực nữa.
Ai biết nó đáng yêu như vậy chi.
“Chú với ba nói chuyện đi ạ, con sang chỗ mẹ.”
Mạch Tiểu Triện rất thức thời để lại không gian cho hai người lớn.
Đợi nó đi rồi Ngô Phong mới thả người dựa vào ghế, biểu tình nhẹ nhõm nhìn người trên giường nói: “Tỉnh lại bao giờ?”
“Lúc sáng.”
Mạch Ngôn nằm trên giường, dáng vẻ còn rất thảnh thơi. Nếu không phải sắc mặt hắn còn rất tái, lại thêm mấy ngày nay tiều tụy chưa được bổ lại thì chẳng ai nghĩ hắn đang bị bệnh, vừa ra khỏi phòng hồi sức đâu.
Nói ra thì lúc Trình Lục Lục đến thăm hắn thì hắn chưa có tỉnh được. Mãi đến khi Trình Lục Lục ra khỏi phòng hồi sức được một lúc hắn mới mở được mắt ra. Lại thêm một phen công phu cuối cùng hắn mới được chuyển ra ngoài. Tính ra hắn chỉ mới chuyển đến đây được mấy tiếng thôi.
“Vậy hai bác đã nói chuyện gì với cậu chưa?”
Nghĩ lại nghĩ, cuối cùng Ngô Phong vẫn nói.
Mạch Ngôn nhìn sắc mặt cũng chẳng đẹp gì của hắn, đương nhiên biết hắn đang nói đến chuyện gì.
“Họ chưa nói gì cả.”
Đương nhiên rồi, hắn mới tỉnh lại, làm sao có thể đem chuyện có khả năng khiến hắn phiền lòng nói ra.
“Nhưng tôi biết.”
Ngô Phong giật mình, căng thẳng nhìn hắn.
Mạch Ngôn vẫn nằm đó, mắt nhìn trần nhà, hai tay đặt hờ trên ngực, thản nhiên nói: “Lúc xe bị đâm, tôi kịp nhìn thấy tài xế của chiếc xe kia.”
Ngô Phong vô thức nín thở.
Đúng vậy, bởi vì lúc đó hắn đang quay đầu nhìn Trình Lục Lục, cho nên là người đầu tiên, so với bác tài còn phát hiện ra sớm hơn nên mới có thể lao về phía Trình Lục Lục nhanh nhất, bảo vệ được cô, lại đem mình chắn hết tổn thương. Cho nên hắn nhìn thấy Ngô Tiêm Ninh.
Ngô Tiêm Ninh dám lái xe đâm hắn ngay trong ngày cưới của hắn, trời biết lúc đó Mạch Ngôn vừa giận vừa sợ. Lúc này hắn vẫn rất điên.
Cảm xúc vừa dao động hắn liền cảm thấy vết mổ trên bụng đau hơn bình thường, đầu cũng đau khiến lông mày khẽ nhíu lại.
Ngô Phong muốn nhắc nhở hắn, nhưng lại không nói nên lời.
Giữa bạn bè với nhau, họ không cần những lời khuôn sáo lại không chạm đến tự trọng của nhau. Làm một bệnh nhân mém chết, lúc này Mạch Ngôn vẫn biểu hiện ra sự nhàn nhã chứng tỏ hắn không muốn bị người nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.