“Phong à! Sao con có thể trơ mắt nhìn nó vào tù như vậy!? Hu hu hu!”
Mẹ Ngô vừa nhìn thấy hắn liền túm lấy chất vấn, khóc lóc thảm thiết.
Anh trai của Ngô Tiêm Ninh cũng đỏ mắt xông tới: “Sao anh còn dám tới đây!?”
“Anh có xứng đáng với sự quý trọng của Tiêm Ninh dành cho anh không hả!??”
Ngược lại là Ngô Tiêm Ninh đang bị cảnh sát dắt đi, không nói lời nào, cả người như chết lặng đứng đó.
Ban đầu lúc bị tạm giam giữ cô nàng còn có khóc lóc la hét như bị điên. Nhưng vài ngày sau thì trở nên như vậy. Có thể là đã nghĩ thông, nhận ra sai lầm, cũng buông tha cho vùng vẫy chăng.
Ngô Phong mặc kệ hai mẹ con họ, không hề giải thích tí nào, chỉ lẳng lặng nhìn Ngô Tiêm Ninh, sau đó nói: “Lỗi của anh là đã không đúng lúc ngăn cản em. Cho nên, Tiêm Ninh, ở trong đó ngẫm lại, cũng buông xuôi đi tất cả. Sau khi ra tù anh sẽ chăm lo cho nửa đời sau của em.”
“Ngô Phong! Anh đúng là không phải con người!”
Anh trai của Ngô Tiêm Ninh nghe xong tức giận đỏ rần cả mặt, muốn giơ tay đánh hắn.
Nhưng giữa chừng bị ba Ngô chặn lại.
“Ba, đừng cản con! Con đánh chết anh ta! Sao anh ta có thể đối xử với Tiêm Ninh như vậy!? Uổng công nó xem anh ta là anh trai!”
“Con trai, bình tĩnh lại ngay cho ba! Đây không phải là chỗ cho con làm loạn!”
Ba Ngô giọng điệu đanh thép mắng.
“Cậu nói xong rồi? Nói xong rồi thì đi đi!”
Sau đó ông quay sang nói với Ngô Phong.
Ngô Phong không biện bạch tiếng nào, chỉ nhìn Ngô Tiêm Ninh vẫn không nói gì ở kia rồi quay lưng đi.
Cho dù biết rõ là sai, nhưng đó cũng là con gái họ, làm sao họ có thể nhẹ nhàng chấp nhận như vậy. Ngô Phong hiểu, lại không cần họ phải hiểu cho hắn, cho nên hắn đi.
Ai biết đâu lúc hắn vừa quay lưng đi thì Ngô Tiêm Ninh vốn đang trầm mặc đứng đó lại bỗng nhiên vùng lên, hét về phía hắn: “Anh Phong! Anh thật sự bỏ mặt em sao!?”
“Anh đã nói em là em gái anh!”
Ngô Phong vốn còn có chút không đành lòng, hiện tại liền tiêu tan. Hắn bình tĩnh quay đầu lại, nhìn cô nhẹ giọng nói: “Em cứ an tâm ở đó, nửa đời còn lại anh sẽ lo cho em.”
“Anh Phong! Em sai! Chẳng lẽ họ không sai ư!!? Anh cũng muốn em vào tù!??”
“Tiêm Ninh!”
Ngô Phong gầm lên. Sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Nếu em vẫn chưa nghĩ thông thì tiếp tục nghĩ đi.”
Vốn định nói gì, nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói, cả người như mất hết sức lực buông xuống một câu đó rồi quay lưng rời đi, không chút chần chừ nào nữa.
Ở phía sau hắn nghe thấy tiếng khóc la của Ngô Tiêm Ninh, tiếng nức nở của mẹ Ngô cùng tiếng mắng chửi của anh trai cô, nhưng đầu chưa từng quay lại.
Hắn cảm thấy mình đã làm hết tất cả những gì nên làm, hắn không thẹn với lòng.
Một bên khác, người nhà họ Mạch sau khi giao vụ này cho luật sư xong thì chưa từng bận tâm tới. Họ cảm thấy dùng thời gian cho hung thủ là quá lãng phí càng không đáng, họ cũng chẳng có gì để nói với nhau hết.
Chuyện này mãi về sau Trình Lục Lục mới biết, nhưng lúc đó cô đã không còn cảm xúc gì với Ngô Tiêm Ninh nữa. Từ đầu chí cuối họ chỉ là bèo nước, vốn không nên là đặt chung một nơi, sau này cũng sẽ không ở lâu tại đó. Cô đổi chỗ mới, nước cũng chảy mãi không ngừng.
Hôm nay là ngày Mạch Tiểu Triện đi học.
Lúc trước Mạch Ngôn đã nói chờ hắn khỏi bệnh sẽ cùng Trình Lục Lục đi tuần trăng mật rồi mới cùng đưa con đi học. Nhưng cuối cùng vẫn không làm được, chỉ vì vết thương ở hắn nằm ở xương sườn, thời gian dưỡng bệnh còn lâu hơn cái chân của Trình Lục Lục, những ý tưởng đen tối của hắn chỉ có thể nghẹn lại cho đến lúc khỏi hẳn lại nói sau.
Ngày chân Trình Lục Lục triệt để lành chân cũng là ngày Mạch Tiểu Triện nhập học. Mạch Ngôn bị thương ở xương sườn chứ không ở chân, cũng đã xuất viện cùng Trình Lục Lục sau khi cô tháo bột về nhà dưỡng thương từ lâu cho nên hai người vẫn đưa con đi học được.
Mạch Tiểu Triện trên vai đeo chiếc cặp sách nhỏ, mặc đồng phục với áo sơ mi trắng và quần yếm màu đỏ dài tới đầu gối, thắt cà vạt nhỏ, năng động sạch sẽ, đáng yêu vô cùng.
Lại nói, sau khi kiểm tra trình độ xong, Mạch Tiểu Triện vẫn là như suy nghĩ của Trình Lục Lục, quyết định nhảy cấp, không học mầm non mà nhảy thẳng lên tiểu học luôn. Nên hôm nay nó sẽ bắt đầu học lớp một.
“Tiểu Triện thật đáng yêu.”
Trình Lục Lục vừa nói vừa ôm nó vào lòng cưng nựng thỏa thích. Cũng đã ôm từ trên phòng nhưng vẫn thấy không đủ.
“Hai mẹ con mau lên xe.”
Mạch Ngôn mở cửa xe cho họ vừa thúc giục.
Mẹ Mạch còn đang ở một bên dặn dò tài xế phải chạy cẩn thận, Mạch Ngôn chỉ muốn mau mau chạy đi. Hắn sắp nghe phiền rồi.
Cũng không phải lúc nào cũng xui xẻo như vậy, gặp ngay bà điên.
Mà trừ khi cả đời không ra ngoài, nếu không khả năng nào chẳng sẽ có lúc xảy ra ngoài ý muốn nếu số đã tới, tránh cũng đâu được.
Nhưng hắn nói không lại bà, chỉ đành chạy cho nhanh.
“Ông có nhìn cái bản mặt của nó không?”
Mẹ Mạch đợi xe đi rồi vẫn không quên cằn nhằn với ba Mạch.
“Tại bà nói quá đó.”
Ba Mạch cũng mệt với bà.
“Còn không phải do tôi lo cho chúng sao?”
Mẹ Mạch trừng ông.
“Đúng đúng! Bà nói đúng!”
Ba Mạch bỏ của chạy lấy người.
Mạch Ngôn không biết ba hắn ở nhà đụng vào họng súng, lúc này ngồi ở trên xe, hắn nhàn nhã dựa lưng vào ghế, im lặng nghe hai mẹ con kia đang dặn dò nhau.
“Con đi học rồi, mẹ ở nhà có thể tìm chuyện gì đó để làm.”
“Ừm. Mẹ biết. Ở trường nếu bị bắt nạt phải nói với cô giáo ngay nhé.”
“Sẽ không ai bắt nạt con đâu.”
“Đúng, tiểu Triện của mẹ đáng yêu như vậy, ai cũng sẽ thích con.”
“Nếu ba bắt nạt mẹ thì mẹ nhớ tìm bà nội.”
“Phụt!”
Mạch Ngôn nằm không cũng trúng đạn, cười phun ra, sau đó vỗ đầu con trai mắng: “Ba bắt nạt mẹ con bao giờ.”
Mạch Tiểu Triện cho hắn một cái nhìn không tin tưởng kiểu: Ba nói rồi tự ba có tin được không?
Mạch Ngôn cười lớn, còn xoa đầu đứa con lanh lợi lém lỉnh đến bù xù.
“Rối rồi!”
Trình Lục Lục không nhìn được, khó có lúc không có ngượng ngùng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát đem tay hắn kéo ra, tự mình chỉnh chu lại cho đứa nhỏ.
Mạch Ngôn cũng không giận, Mạch Tiểu Triện càng đã quen, không ai vì chút chuyện này mà khó chịu. Đơn giản nó là phương thức ở chung của một nhà ba người họ, người vào nhìn vào chỉ thấy con nhỏ hiểu chuyện đáng yêu, ba ba thì lưu manh thẳng tính dễ ở chung, mẹ lại dịu dàng bao dung chu đáo.
Sau khi đưa Mạch Tiểu Triện nhập học, hai người cũng không có rời đi ngay mà đứng ở bên ngoài nhìn xem một đỗi.
Nhìn đứa nhỏ ngồi trong đám người, dáng người nhỏ nhất, lại vẫn thật bình tĩnh đến đáng yêu.
Nhiều bạn nhỏ lớn hơn nó tận hai ba tuổi đều quay lại nhìn nó nhỏ giọng nghị luận, tò mò hỏi nó bao nhiêu tuổi rồi. Nó sẽ ngọt ngào bảo bốn tuổi, khiến người ta trợn mắt kinh ngạc, còn mình vẫn thật bình tĩnh tiếp nhận hết thảy tiếng kinh hô.
Thấy nó đều tốt, Trình Lục Lục trút xuống nổi lo trong lòng.
Nguyện vọng cho con được đi học ở một môi trường tốt của cô xem như hoàn thành rồi, Trình Lục Lục không khỏi nở nụ cười thỏa mãn.
“Anh không khiến em thất vọng chứ?”
Mạch Ngôn ngã ngớn ghé lại nói nhỏ.
Trình Lục Lục không chịu nổi nghiêng đầu né tránh, nhỏ giọng ừm một tiếng xem như đồng ý. Đương nhiên cô biết hắn đang nói đến chuyện gì.
Nhưng cô vẫn chưa quen sự lưu manh của ai kia, giây sau liền trở nên không đứng đắn: "Anh còn thể khiến em không thất vọng nhiều thứ nữa!’
Nói thôi chưa đủ, hắn còn ám muội dán vào tai cô.
Nếu không phải cái eo của cô bị hắn nắm, Trình Lục Lục nhất định sẽ té vì né tránh. Kết quả không tránh được, mặt cô đỏ bừng lên, đôi mắt rung động đầy bối rối.
Từ trận tai nạn xe lúc trước, mối quan hệ của họ đã trở nên rất ám muội. Mặc dù bởi vì thương tích nên đến giờ vẫn còn chưa có xảy ra cái chuyện gì không thể nói rõ, thế nhưng dưới sự mặt dày vô sĩ của Mạch Ngôn, họ không hề thiếu những cử chỉ đầy ám muội khiến người mơ màng. Đặc biệt là những lúc như thế Trình Lục Lục đều xấu hổ, Mạch Ngôn liền trông như tên lưu manh hay trêu ghẹo con gái nhà lành vậy. Vậy mà hắn còn chơi rất vui, còn cảm thấy như vậy rất hay ho nữa.
Mẹ Mạch có mấy lần không nhìn nổi đập đầu hắn lại không dám đánh mạnh, quả thật là tức chết. Nhưng quay qua lại không nhịn được cười. Chính bà còn cảm thấy con dâu rất chọc người muốn bắt nạt thì nói ai.
“Anh sắp khỏe rồi này, chúng ta viên phòng đi.”
“Anh đừng nói nữa!”
Trình Lục Lục xấu hổ đẩy hắn ra, bỏ chạy.
Mạch đại lưu manh cười đổ đốn đuổi theo.
Mạch Tiểu Triện xuyên qua cửa phòng nhìn cảnh tượng này, trong lòng thở dài bất lực.
Hi vọng mẹ sẽ không bị ba dọa cho ôm con bỏ trốn lần nữa.
Hoàn.