Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Meme của anh đẹp hơn người thật

Edit & Beta: NiMi

“Ai?” Giang Tầm lặp lại câu hỏi một lần.

“Xuống xe nha?” Cố Vị muốn chuyển đề tài.

Cậu tính xuống xe là trốn được, nhưng Giang Tầm đâu có dễ lừa như vậy, Giang Tầm kéo khoá áo lông vũ của cậu, bàn tay mang theo hơi lạnh men theo áo lông tiến vào, Cố Vị vừa muốn kháng nghị, nơi nào đó trước ngực đã bị Giang Tầm không nặng không nhẹ bóp một cái.

Cố Vị bị Giang Tầm ghẹo run rẩy, cả người dựa sát vào vai Giang Tầm nức nở xin tha.

“Cho nên anh hỏi người đó là ai?” Giang Tầm không dừng tay, tiếp tục đề tài này.

“Là… Em.”

“Sớm thừa nhận không phải tốt hơn sao, cứ để anh phải ra tay.” Giang Tầm nhận được câu trả lời liền buông tha Cố Vị, “Lúc ấy anh đã nói tạm thời bỏ qua, sau này tính lại sau, Cố Vị Vị còn nhớ rõ không?”

“Nhớ rõ…” Cố Vị nói lí nhí gần như là không nghe thấy.

“Vậy về sau cùng nhau tính.”

Giang Tầm vừa lòng rồi thì không trêu ghẹo cậu nữa, Cố Vị trốn lại về ghế phụ, hai người im lặng một lát không ai nói gì, nhưng cái không khí vi diệu này một khi đã xuất hiện thì rất khó biến mất.

Cố Vị tựa vào cửa sổ xe, muốn giảm cái nhiệt độ nóng rực trên xe này, độ ấm bên ngoài rất thấp, bên ngoài cửa sổ ngưng lại một tầng hơi nước, cậu đưa ngón tay lên cửa kính viết viết vẽ vẽ, nửa ngày sau mới phát hiện mình đang viết tên Giang Tầm.

“Xuống xe.” Sau một lúc lâu, Giang Tầm hơi tức giận nói.

“Anh giận sao?” Cố Vị đuổi kịp Giang Tầm.

“Anh không giận, là nó giận.”

Cố Vị: “…”

Cái đó thì mặc kệ đi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, chưa bớt giận thì cứ ngồi trên xe một lát là được.

Giang Tầm quay về câu lạc bộ có việc thật, anh để Cố Vị ngồi trên ghế của mình chờ, hôm nay phòng huấn luyện không có người, chỉ có Dịch Tình đang chăm chú ngồi nhìn chằm chằm màn hình, Cố Vị dịch ghế lại gần xem Dịch Tình huấn luyện.

Tiểu cô nương hết sức chuyên chú, lúc chơi game còn táo bạo hơn so với ngày thường, xong trận còn mắng một câu: “Cút, thằng gà, trình độ này mà dám đánh TMW.”

Cố Vị: “…” Gà chính hiệu là mình đây cảm giác bị xúc phạm.

Đối phương hiển nhiên còn cãi lại, Dịch Tình lập tức mở miệng mắng: “Cãi cái chó má gì, mày đi mổ cơm trên bàn phím à, gà so với mày…”

Cô vừa quay lại thì phát hiện vị trí của Giang Tầm nhiều thêm một người.

Cố Vị vẫy vẫy chào hỏi: “Xin chào.”

Dịch Tình: “…”

“Gà, gà sao có thể so với cậu ha, cậu lợi hại hơn gà nhiều.” Dịch Tình chuyển hẳn sang giọng mềm mại lạ thường làm đối phương sợ ngây người: “Không sao, lần sau cố gắng hơn nha, không có ai có thể gà mãi được, tui tin tưởng cậu.”

“Sunny uống lộn thuốc à?” Sunny đột nhiên không mắng chửi người ta làm mọi người không quen, “Sunny cậu không sao chứ?”

Dịch Tình hắng giọng nói thoát game, xoay ghế 180 độ sang nhìn Cố Vị, cố tỏ ra là bình tĩnh nhưng sâu bên trong là một ngàn khẩu đại bác đang thi nhau bắn tứ phía.

[ Ca ca tui đẹp quá, nhan sắc thế này ai lỡ anti chứ, đóng phim vất vả ca ca tui gầy hết cả người rồi huhuhu ]

[ Thử hỏi đánh xong game thì gặp idol là loại trải nghiệm gì? Chính là tui bây giờ đây, tuyệt vời ]

[ Sướng quá, cảm giác đã đạt đến đỉnh cao cuộc đời! ]

[Làm sao bây giờ, mắng chửi người bị idol thấy được, vẫn may Tình cục cưng vẫn nhanh trí lắm ]

[ Cố Vị sao lại bị đội trưởng bắt tới đây, không được, tui sắp chết trong núi đường rồi.. ]

[ Từ từ, trên cổ idol tui là cái gì thế kia??? ]

[ Đó là… Dấu hôn?! ]

“Đội trưởng cũng không làm gì quá đáng đúng không.” Dịch Tình buột miệng thốt ra, “Cậu vừa mới đóng máy đội trưởng đã bắt nạt cậu rồi?”

“Làm sao vậy?” Cố Vị hỏi.

Dịch Tình móc từ trong túi ra một cái gương nhỏ đưa cho Cố Vị, đồng thời chỉ chỉ cổ của mình, Cố Vị nhận gương soi thì mới phát hiện trên cổ mình có một dấu hôn.

Cố Vị: “…”

Khó trách vừa rồi Giang Tầm đắc ý như vậy.

“Cho cậu nè, che chắn chút đi.” Dịch Tình đưa tay, trong lòng bàn tay là một cái băng keo cá nhân: “Có phải buổi tối cậu phải livestream đúng không?”

Idol có thể để tâm một chút hay không, Giang Tầm tuyệt đối là cố ý.

“Cảm ơn.” Cố Vị nhận băng keo cá nhân, cầm gương dán băng cá nhân che dấu hôn trên cổ, thấy Dịch Tình xoa trán, cậu hỏi: “Cậu bị sao thế?”

“Tui không sao.” Dịch Tình xua tay, “Cắn nhiều quá nên hơi choáng váng.”

Cô gái tóc na tra bóc cây kẹo que bỏ vào miệng, dựa lên ghế nhìn Cố Vị.

“Thật tốt quá.” Dịch Tình cảm khái, “Vị Vị, ký tên nha?”

“Được á.” Cố Vị cong cong khóe miệng, ký cho Dịch Tình mấy cuốn photobook.

“Vì sao mỗi lần tôi gặp cậu đều ngậm kẹo thế?” Cố Vị hỏi vấn đề mình đã thắc mắc từ lâu.

Dịch Tình ngẩn ra một chút mới nói: “Tui cai thuốc.”

“Cậu hút thuốc?” Cố Vị cảm thấy hơi ngoài ý muốn nhìn Dịch Tình, nhớ không lầm thì Dịch Tình còn nhỏ hơn cậu một tuổi.

“Bây giờ thì không, đội trưởng không cho, mỗi lần giáo huấn đều dung dữ cực kỳ.” Dịch Tình nói, “Hơn nữa idol của tui ưu tú như thế, tui có lý do gì mà không bỏ được cái đó chứ.”

Dịch Tình không huấn luyện, ngồi khen Cố Vị hết lời này đến lời khác.

“Vị Vị, cậu biết không, theo đuổi idol làm bọn tui càng ngày càng tốt hơn, lúc tâm tâm trạng không tốt thì chỉ cần nhìn idol của mình cười một cái thôi là cảm giác như được chữa lành rồi.”

“Cậu luôn cố gắng, Nhím nhỏ mãi theo dõi cậu, bao nhiêu uỷ khuất mà cậu phải chịu, bọn tui đều sẵn sàng gánh vác.”

“Bọn tui biết cậu ưu tú thế nào, một ngày nào đó cậu sẽ trở nên nổi tiếng hơn nữa.”

Những lời này Cố Vị đã nhìn thấy không ít lần trên Weibo, nhưng hôm nay được nghe nói trực tiếp cảm giác vô cùng khác, fans và thần tượng, quả thực luôn có một sợi dây liên hệ đặc biệt.

“Vị Vị lại đây.” Giang Tầm gõ gõ cửa phòng huấn luyện, nhân tiện liếc mắt nhìn màn hình máy tính của Dịch Tình: “Sunny lại lười biếng?”

Dịch Tình: “Em không có…”

“Thêm 3 tiếng đồng hồ, vẫn là vấn đề ở lúc tập hợp, thiếu khả năng hợp tác giữa cả team.” Giang Tầm nói, “Anh biết em lợi hại, nhưng em cần phải học cách phối hợp với đồng đội.”

“Anh không phải người hu hu hu hu hu, tối nay em còn phải xem livestream.” Dịch Tình lên án, “Anh đã bắt cóc người ta còn không chịu cho em xem phát sóng trực tiếp, em không phải fans CP.”

Cố Vị nhìn Giang Tầm đóng cửa phòng huấn luyện mới phát hiện đằng sau Giang Tầm còn một người khác.

“Cố Vị đúng không, tôi đã xem video buổi biểu diễn của cậu rồi.” Người nọ chào hỏi cậu.

Người này mặc trang phục nhã nhặn, Cố Vị cảm giác rất dễ gần.

Sở Diệc đảo qua miếng băng cá nhân trên cổ Cố Vị, im lặng cười cười.

“Vị Vị, vị này là bạn của anh ở đại học A, là giáo sư nghiên cứu tâm lý học.” Giang Tầm giới thiệu đơn giản Sở Diệc với Cố Vị, “Đối với chuyện em sợ vật nhọn, em có thể tâm sự cùng cậu ấy một chút được không?”

Cố Vị lúc này mới hiểu tại sao Giang Tầm lại dẫn cậu tới đây, những thứ cậu sợ hãi, những chuyện cậu đã từng trải qua, Giang Tầm đều để ở trong lòng.

“Có thể.” Cố Vị hỏi Sở Diệc, “Giang Tầm có thể ở cùng em không ạ?”

Nếu Giang Tầm ở đây, cậu sẽ không sợ gì hết.

“Thực ra vốn là không được, vì đây là nguyên tắc của bảo mật thông tin, nhưng tôi cũng tôn trọng yêu cầu của khách hàng.” Sở Diệc cười nói, “Cho nên cứ để Giang Tầm đi cùng cậu đi.”

Sở Diệc thay đổi vài vị trí trong phòng, biến nó thành một gian phòng tư vấn đơn giản.

Cố Vị theo lời Sở Diệc yêu cầu, điền thông tin trong bảng, sau đó mới đưa cho Sở Diệc đối chiếu.

“Đây là cái gì?” Giang Tầm hỏi.

“Thang đánh giá trầm cảm BDI.” Sở Diệc nói, “Không cần lo lắng, hiện tại chưa thấy có triệu chứng trầm cảm.”

Thang đánh giá trầm cảm Beck (BDI) được tạo ra bởi Aaron T.Beck. Đây là một thang tự đánh giá gồm 21 câu hỏi và là một trong những trắc nghiệm tâm lý được sử dụng rộng rãi nhất được sử dụng để đo mức độ nghiêm trọng của chứng rối loạn trầm cảm.

Tay Cố Vị vẫn luôn nắm chặt lấy Giang Tầm thoáng nới lỏng.

“Em căng thẳng sao?” Giang Tầm vui vẻ, “Cho dù em có vấn đề gì anh cũng không bỏ rơi em đâu.”

“Có nhớ vì sao cậu sợ vật nhọn không?” Sở Diệc hỏi, “Có biết nguyên nhân tại sao không?”

Cố Vị lắc đầu, cậu không hề ấn tượng.

“Không sao, quên đi là một loại bảo hộ.” Sở Diệc đưa cho cậu một tờ giấy trắng và một cái bút chì, “Thử vẽ tranh đi, vẽ cây vẽ nhà vẽ người, nhưng cố gắng đừng vẽ người que.”

Cố Vị nhận giấy, dựa theo Sở Diệc yêu cầu vẽ vẽ mấy thứ rồi đem giấy trả lại cho Sở Diệc.

“Nghe nói đây là xét nghiệm tính cách sao?” Sở Diệc hỏi.

Kiểm tra tính cách (HTP) – Nhà, Cây, Người: Thông qua thử nghiệm HTP này (House-Tree-Person), chúng ta có thể phân tích một số đặc điểm của nhân cách.những khu vực xung đột trong nội thất của chúng ta là gì, những cảm xúc chúng ta có và sự phóng chiếu của chính chúng ta. Chi tiết ở đây nha.

Cố Vị chưa từng nghe nói qua.

“Cậu xem cậu vẽ.” Sở Diệc đem tờ giấy để lên trên bàn trà, “Thông thường chúng ta cho rằng bên trái đại biểu cho quá khứ, bên phải đại biểu tương lai, mặt trên là tưởng tượng phía dưới là hiện thực, những thứ cậu vẽ đều có xu hướng ở góc trái bên dưới, những thứ này hẳn là chuyện quá khứ cậu đã từng trải qua.”

“Nhà cậu ngày trước ở không có cửa sổ sao?” Sở Diệc nhìn bức tranh của Cố Vị hỏi, “Hoặc là, có cửa sổ nhưng luôn bị đóng lại?”

“Có… chắc vậy.” Cố Vị không quá xác định, “Em và mẹ ở trong một thị trấn ở huyện, hẳn là có cửa sổ.”

Đoạn ký ức này với cậu mà nói, đều không quá rõ ràng.

“Là không có cửa sổ, hay là trên cửa sổ có thứ gì đó mà cậu không nhớ?” ” Sở Diệc tiếp tục hỏi.

Nói chuyện ước chừng được 50 phút, lúc Cố Vị ra ngoài thì trời đã tối, Giang Tầm và Sở Diệc còn đang nói gì đó, cậu đi dọc theo hành lang, lúc đi qua cửa phòng huấn luyện TMW, xa xa vẫn nghe thấy tiếng Dịch Tình đang chửi người.

“Chạy nhanh, chạy nhanh để tối chị đây còn phải xem trực tiếp.”

“Đánh một cái cũng không nổi là sao.”

Ý thức hợp tác giữa mọi người trong team Sunny vẫn cứ như cũ.

*

“Em ấy sợ vật nhọn có thể giải quyết thông qua giải mẫn cảm có hệ thống sao?” Giang Tầm hỏi.

Giải mẫn cảm có hệ thống là một phương pháp trị liệu dựa trên những bằng chứng kết hợp các kỹ thuật thư giãn với tiếp xúc dần dần để giúp người bệnh từ từ vượt qua các rối loạn lo âu hay những nỗi ám ảnh về một vấn đề nào đó.

Trong quá trình giải mẫn cảm một cách có hệ thống, còn được gọi là liệu pháp phơi nhiễm, người bệnh sẽ phải vượt qua các mức độ sợ hãi, các rối loạn lo âu, bắt đầu từ việc tiếp xúc với vấn đề gây ra nỗi ám ảnh đó từ từ. Cách tiếp cận này cũng liên quan đến việc sử dụng một số kỹ thuật thư giãn khác nhau. Điều này khiến cho giải mẫn cảm có hệ thống khác biệt với hầu hết các kỹ thuật giải mẫn cảm khác.

“Tao không muốn dùng phương pháp này lắm vì nó dễ tái phát, phải tìm được căn nguyên đã, hẳn là có liên quan đến chuyện quá khứ.” Sở Diệc nói với Giang Tầm: “Hơn nữa, quan hệ của cậu ấy và mẹ cậu ấy có vấn đề, vừa rồi lúc nhắc đến mẹ mình, cậu ấy cúi đầu ba lần, mày có thể dẫn cậu ấy đến nơi ở ngày trước xem thế nào, nếu có vấn đề gì thì tìm tao.”

“Biết rồi.” Giang Tầm nói, “Hôm nay cảm ơn mày.”

“Trước kia cậu ấy có khả năng không tiếp thu những quan hệ thân mật, sẽ trốn tránh, nhưng vấn đề này tao thấy mày đã giải quyết được rồi”. Sở Diệc trào phúng, “Cố vấn tâm lý như tao còn không hiệu suất như mày đấy.”

“Cảm ơn đã khích lệ, còn sớm lắm, khi nào giải quyết vấn đề này thì nói tiếp.” Giang Tầm xua tay khiêm tốn, “Cũng không biết khi nào mới có thể kéo người lên giường, làm em ấy khóc thì thôi.”

Cố Vị với đi một vòng hàng lang quay lại đang mở cửa được một nửa: “…”
Nhấn Mở Bình Luận