Đêm 29 của tháng Ramadan, mặt trăng sáng rực treo lủng lẳng vắt ngang giữa nền trời. Trăng lưỡi liềm như con dao sắc nhọn, cũng như cánh hoa mềm mại dịu dàng.
Lễ hội Eid al-Fitr chính thức bắt đầu.(*)
Lưu Diệp Ly vừa mới gật gà gật gù ngủ một chút đã bị chuông báo thức reo liên hồi đánh thức. Cô vùi đầu thật sâu vào lồng ngực người đàn ông, lẩm bẩm làu nhàu. Trình Khắc Ngật cười khẽ, ôm lấy cô đang còn mơ màng ngồi dậy, sờ lên đôi má non mềm đã có chút ít thịt.
Hắn vươn tay xoa xoa nhẹ cánh môi đào, không nhiều lời cúi người xuống mút mát. Chiếm lấy hương vị ngọt ngào của người thiếu nữ, xâm lược mạnh mẽ như dã thú. Diệp Ly bị hơi thở nam tính bủa vây, không tỉnh cũng buộc phải tỉnh. Cô nắm chặt vạt sơ mi của hắn, nức nở mặc kệ hắn làm càng.
Khi Trình lão đại chịu buông tha cho con gái nhà người ta, cũng là lúc cô đáng thương hít lấy hít để không khí. Ngực căng tròn phập phồng, ánh mắt như có yêu khí liếc nhìn hắn, môi anh đào sưng mọng, cả người mềm mại chìm trong màn đêm.
Đặt cô ngồi lên đùi mình, tay luồn vào trong lớp áo, nhẹ nhàng mơn trớn da thịt trắng nõn như bạch ngọc, giọng hắn trầm khàn như tula:
"Tiểu yêu tinh."
Bàn tay ngăm đen bóp nhẹ nụ hoa ngạo yêu kiều, lướt nhanh xuống cặp đùi non trắng mềm mại, xoa bóp không đã thèm. Hắn cứ vuốt ve đùi của cô như thế, để mặc cô dựa vào lồng ngực mình.
Một lúc sau Diệp Ly mới hoàn toàn thoát khỏi trạng thái mơ màng sau khi bị đánh thức, cô xoay người ôm chặt lấy vòng eo tráng kiện của hắn, hai chân buông thõng, hôn lên đôi môi bạc mỏng, giọng nỉ non:
"Tôi muốn ra ngoài ăn khuya."
"Lý do?" Hắn vừa sờ cặp mông cong, vừa hỏi.
Trình Khắc Ngật làm bất cứ việc gì cũng đều có lý do. Hành động không có chủ đích là điều cấm kị ở Trình gia. Điều đó chỉ tổ tốn thời gian, tốn công sức và không mang lại bất cứ điều gì có lợi. Nhắm hồng tâm và bắn, hay chỉ việc đặt mắt lên rồi nổ súng, cái nào lợi cái nào ngu dốt đã định.
Diệp Ly nhíu mày, nghiêm túc nói: "Đừng hiểu lầm tôi ham ăn, tôi chỉ muốn chúng ta tìm hiểu trước địa hình ở đây để dễ bề hành động."
"Ồ? Em yêu, em nói đúng."
Nhìn vào ánh mắt mong chờ của cô, hắn cười: "Nhưng bé cưng, bây giờ mới bắt đầu chắp tay đi xung quanh ngó từng ngóc ngách, Trình gia trong mắt em vô dụng vậy sao?"
"Tôi...tôi không có ý đó. Anh lợi hại như vậy cơ mà."
Câu đầu còn đang lúng túng, câu sau đã trơn tuốt khẳng định.
"...Vậy là không ra ngoài ăn khuya nữa hả?"
"Ừm."
Cô thất vọng cụp mắt xuống, ánh sáng long lanh trong nháy mắt cũng vụn tắt, dáng vẻ rầu rĩ chôn mặt ở vai hắn.
Trình lão đại thấy vậy thì vuốt tóc cô, nói tiếp:
"Sẽ dẫn em ra ngoài."
Cô lập tức ngẩng đầu, miệng nở nụ cười rực rỡ mà chính cô cũng không nhận ra:
"Thật ạ?"
Ánh sáng nơi đáy mắt rốt cuộc cũng quay trở về, cảm giác mất mát trong lòng cũng vơi dần. Hắn gật đầu.
Diệp Ly vui sướng, hoàn toàn là hành động trong vô thức dựa sát người hắn, đôi tay trắng nõn ôm cổ người đàn ông.
Mấy tiếng sau, khi chiếc xe CCXR Trevita lao vun vút trên đường, Diệp Ly mới biết nơi hắn muốn dẫn cô đi là trại huấn luyện bí mật của Trình gia ở Kuwait.
Xe dừng lại ở một tòa nhà chọc trời cao hơn 200m. Diệp Ly được Trình Khắc Ngật ôm eo tiến vào, hai hàng người hầu bên cạnh khoa trương cúi đầu. Cô tự dưng thấy vậy áp lực, đành rời tầm mắt theo hắn vào thang máy.
Thang máy lên tầng cao nhất, hắn ôm cô đến một căn phòng. Trước mặt là một cánh cửa, à không...cánh cổng mới phải. Vừa nhìn là biết cho dù tòa nhà này có sập đi chăng nữa thì nó vẫn nguyên vẹn không xi nhê gì. Đúng là Trình Khắc Ngật, đến một cánh cổng hắn cũng phải dát kim ***** ***.
Hạch Sâm dơ tay lên để quét, không lâu sau cánh cổng to lớn nặng nề mở ra. Thấy phía bên trong còn có một lớp màn quét, Diệp Ly không khỏi tấm tắc. Chiếc máy quét lên xuống, chỉ mất tầm 10s đã xong. Hệ thống thông báo lão đại đã đến, có một sinh vật lạ ở đây. Chuông báo động đỏ và súng khắp nơi chĩa ra, ngay khi nòng súng chuẩn bị bắn ra thì Trình Khắc Ngật đã trầm giọng lên tiếng:
"Không cần, người của tôi."
Cái lập trình này cũng rất bá, nghe chủ nhân nói như vậy thì liền thu hồi dáng vẻ bày binh bố trận của mình, giọng nói của hệ thống vang lên: "Chào mừng gia chủ."
Lớp màn trong suốt biến mất, trước mắt Diệp Ly hiện lên một căn cứ...vô cùng xịn xò. Có bàn bia, có quầy rượu, có sàn đấu quyền anh, có bãi tập bắn súng, bắn cung,..
Mọi người ở đây thấy lão đại đến thì lập tức ngưng tay, đồng loạt xoay người, cúi đầu xuống, bằng một cách thần kì nào đó cùng nhau hô: "Lão đại!"
Hắn gật đầu, Hạch Sâm lập tức nói:
"Được rồi, mọi người quay lại huấn luyện. Có lão đại ở đây, kẻ nào dám lười biếng thì biết hậu quả rồi đấy."
Cả đám lập tức vâng dạ, Trình Khắc Ngật ôm eo cô tiến đến quầy bar, ra lệnh cho Bảo Điện:
"Cậu xuống kiểm tra vũ khí."
"Vâng ạ."
Kim Văn tiến vào trong quầy, làm một ly rượu màu đỏ rực cho Trình Khắc Ngật, động tác điêu luyện như một bartender thực thụ. Cô không nhịn được hỏi:
"Sao anh làm được hay thế?"
"Tôi học."
"...học á?"
Cô tưởng mấy người ở hắc đạo thì chỉ suốt ngày đấm đá nhau. Bartender là công việc đòi hỏi nghệ thuật, tính thẩm mỹ.
Như đoán ra được suy nghĩ của cô, anh ta đáp: "Ở Trình gia không ai là không có bằng đại học."
Lại nói tiếp: "Tôi học chuyên ngành thời trang."
Lưu Diệp Ly trợn mắt há mồm, cuối cùng chỉ bật thốt lên được một câu: "Trâu bò!"
Anh ta cười ha hả, ghé vào tai cô nói nhỏ: "Lão đại chúng tôi tốt nghiệp Havard đấy. Còn là bằng xuất sắc nữa."
Lưu Diệp Ly:!!!
Trình Khắc Ngật đặt ly rượu xuống, nhướn mày nhìn cô và Kim Văn. Không để ý đến ánh mắt như sói của hắn, cô lập tức quơ ly rượu của Trình lão đại, uống ừng ực như nước, muốn đè nén cảm giác vi diệu trong lòng xuống.
VỞ KỊCH NHỎ SỐ 3:
Diệp Ly: Tôi bỗng thấy hơi áp lực huhu
Bảo Điện: Mắc cái giống gì?
Diệp Ly: Tưởng tượng cả đám người đó sau này cung kính phu nhân là tôi xem. Ôi, áp lực ghê...
Bảo Điện: Đồ ảo tưởng!
Diệp Ly: Lão đại ơi!!!
Trình lão đại: Hửm?
Bảo Điện:...Tôi câm miệng cho cô vừa lòng!
(*): Các nhà cầm quyền tôn giáo sẽ dựa vào việc nhìn thấy mặt trăng lưỡi liềm Eid để thông báo với người dân khi nào lễ hội chính thức bắt đầu. Nó có thể bị trì hoãn nếu trăng bị mây che khuất, hoặc bầu trời quá sáng.
(theo vntravellive)