Sau một nụ hôn sâu, người nào đó vẫn còn chưa đã thèm, hắn mút nhẹ cánh môi đỏ mọng, day day răng, thật sự là yêu thích không thôi.
"Nghe nói em chờ tôi?"
Hơi thở dồn dập, nhịp tim thình thịch còn chưa bớt, hắn lại cất giọng chắc nịch hỏi cô. Trong nháy mắt Diệp Ly đỏ bừng cả người, tim rung liên hồi không tiết tấu, cô lắp bắp, mạnh mẽ nói:
"Ai chờ anh? Anh mơ chắc? Chẳng qua tôi thấy ăn dâu ngoài này sẽ ngon nên mới..."
Chưa dứt lời, môi lại bị ngậm lấy, hai chiếc lưỡi ấm nóng rất nhanh đã cuốn lấy nhau.
Kết thúc, một sợi chỉ bạc kéo dài ra giữa hai người, má của cô gái tức khắc đỏ hồng. Tên đàn ông xấu xa nào đó thấy vậy thì cười khẽ, bàn tay véo nhẹ cặp má trơn mịn, thấp giọng nói: "Em đúng là mạnh mồm."
"Hừ." Mặc kệ cô!
Cành cây đung đưa xào xạc, cô gái níu lấy vạt áo hắn, nũng nịu nói: "Anh đẩy xích đu đi."
Trình Khắc Ngật nhướn mày, đôi chân dài đưa đẩy, đôi tay thô ráp mớn trớn vùng da thịt nõn nà ở eo. Hai chân trắng mịn của cô gái vòng qua lưng hắn, khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta hận không thể móc tim gan ra cho cô, giờ đây đang chôn tại hõm cổ hắn, cánh tay trắng hồng đặt lên lồng ngực cường tráng, cả người như con mèo nhỏ.
Nghĩ như thế, hắn đột nhiên nhếch môi: "Em càng ngày càng giống mèo rồi đấy."
Cô gái nào đó gặm gặm cổ hắn, ý tứ kháng cự rõ ràng.
Người đàn ông vẫn cười. Cô không biết hiện tại bản thân đã trở nên khác như thế nào so với lần đầu gặp hắn. Ánh mắt ban đầu là ánh mắt thưởng thức cái đẹp, là bản năng nguyên thủy nhất của giống loài. Về sau, chính là nhu tình như nước. Hắn cũng không biết điều này biểu lộ cho cái gì, hắn chỉ biết, hắn thích sự ỷ lại đó.
"Sao anh biết tôi ở ngoài này?"
Hắn không trả lời câu hỏi thiếu dinh dưỡng này, đôi chân dài nghịch thiên vẫn còn đẩy qua đẩy lại. Xích đu đung đưa trong gió mát, tán cây bạch dương phủ lên hai bóng người đang ôm chặt lấy nhau.
Quan sát bóng hình quấn quýt đó dưới vạt cỏ, cô đột nhiên thấy vui vui, mỉm cười ngọt ngào. Rồi bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Anh có biết cây bạch dương có thể sống thọ đến bao nhiêu năm không?"
Trình Khắc Ngật vuốt ve mái tóc mượt của cô gái: "Tùy loài, cây ở nhà chúng ta thì có thể lên đến 300 năm."
Cô gái nói nhỏ: "Nhưng điều kiện ở đây không thể đáp ứng tới hàng trăm..."
Hắn siết chặt lấy cô, giọng nói thập phần kiêu ngạo và chắc chắn: "Ngày nào tôi còn sống, nó nhất định sẽ bình an vô sự."
Người của Diệp Ly tức khắc run lên, một lát sau mới nhỏ giọng: "Ừm."
Thấy cô gái trầm mặc, hắn điềm nhiên ra chiều thắc mắc: "Cây bạch dương thuộc họ Myrtacea phải không nhỉ?"
Cô gái ngẩng phất đầu dậy, cãi lại: "Anh nhầm rồi, phải là Betulaceae."
"Ồ, chắc là vậy."
Cô nghi ngờ nhìn hắn: "Bằng cử nhân đại học Havard của anh có phải là giả không thế?"
Người đàn ông cong cong khóe môi: "Nếu không, chúng ta thẩm định thử xem?"
Diệp Ly hừ hừ, bằng đại học không thể là giả được, bởi vì Trình Khắc Ngật chưa bao giờ phải dùng hàng fake, trên thế giới này có lẽ chẳng ai "real" như hắn cả.
Trình lão đại nâng cằm cô gái nhỏ lên: "Tôi không những có bằng cử nhân của Havard, tôi còn có bằng tiến sĩ nữa, muốn xem không?"
"Xùy, học Havard là ngon hả?"
Nhưng mà đúng là ngon thật, cô gào thét trong lòng.
Hắn phì cười, gãi gãi cằm cô, sau đó một lần nữa giam cô vào trong lòng mình.
Hai người cứ ôm nhau như thế. Không biết qua bao lâu, một giọng nói nhẹ nhàng truyền ra: "Tôi chưa từng đi học đại học, là tình nhân có học vị thấp nhấp của anh cũng nên..."
Hắn vuốt lưng cô, bình tĩnh đáp: "Ừm, Trình gia người nhỏ nhất cũng đã lấy bằng cử nhân."
Rất nhanh, hắn lại nói tiếp: "Thế nhưng cộng cả đám người bọn họ lại, cũng không thể bằng em. Vậy nên bảo bối à, em muốn đi học không?"
"..."
"Hửm?"
"...Tôi được phép sao?"
"Đương nhiên."
Đợi một hồi qua đi, cô lại nhè nhẹ nói: "Thật ra lúc trước tôi học cũng giỏi lắm, còn từng đạt mấy giải quốc tế môn Sinh nữa đó. Nhưng mà...đến cuối cùng cũng không được đi học."
Trình Khắc Ngật thở hắt ra, cuối cùng cô nhóc này cũng chịu nói.
"Không sao, những điều 'không thể' của em tôi đều làm chúng vĩnh viễn biến mất."
"Bảo bối, chỉ cần em muốn là được."
Rất lâu trước kia, tại một ngôi nhà nhỏ, cũng tại một buổi đêm trăng gió mát thế này, cũng từng có người nói với cô câu đấy: "Bảo bối, chỉ cần con muốn là được."
Lúc ấy cô tuy còn nhỏ nhưng cô vẫn hiểu sức nặng của câu nói kia, một hai lời không nói liền khóc òa cả lên, ôm lấy người đối diện, hạnh phúc đón chờ một tương lai tươi sáng.
Và bây giờ cũng vậy, cũng rơi nước mắt vì hạnh phúc. Thế nhưng cô không khóc òa lên, như thế thì quá mất mặt.
Hôn lên đôi môi bạc quyến rũ của người đàn ông, đôi mắt to tròn ngập nước đối diện với cặp mắt xanh lam hiếm khi dịu dàng. Cô hít sâu một hơi, khẽ nói: "Cảm ơn."
Âm vang ngọt ngào chân thành, hòa cùng với tiếng nức nở nho nhỏ.
Trình Khắc Ngật cảm thấy, con mẹ nó bảo hắn nhấc cả trái đất lên cho tiểu công chúa này cũng được, chứ đừng nói là cho cô đi học. Ôm chặt lấy thân thể mềm mại, lại một lần nữa môi răng cuốn chặt. Các tế bào trên cơ thể đang mãnh liệt kêu gào.
Công chúa, công chúa của hắn, nàng giai nhân xinh đẹp hắn nguyện ý cất giấu trong tòa lâu đài của mình, mãi mãi sủng hạnh.