Diệp Ly mở mắt, cảm nhận được cơn đau nhức len lỏi toàn thân.
Cô tiếp tục nhắm mắt.
1 phút, 2 phút, 3 phút, 4 phút, 5 phút...
Diệp Ly lẩm bẩm run rẩy, lông mi dài như cánh quạt phe phẩy mở ra. Ngoại trừ hơi nhức mỏi thì cô cảm thấy bản thân vẫn ổn, so ra còn khỏe hơn tối qua gấp nhiều lần.
Nhưng mà theo như lời cái thằng cha đó thì cô sẽ phát điên, rồi cái gì mà phản ứng kịch liệt cơ mà? Thuốc dởm hả?
Cô gái nghĩ như vậy thì lập tức nhoẻn miệng cười ngây ngô, trong lòng đang hân hoan suy tính: 'Vậy là sống thêm với Ngật được mấy chục năm nữa rồi!'
Vui vẻ qua đi, Diệp Ly phát hiện một vấn đề nan giải hơn, ấy là cô đang nằm lăn lóc bên dưới sàn nhà, trán cụng với chân bàn.
"..."
"Meo?"
"..."
Trong thời khắc như vậy mà cô lại biến thành mèo! Nên nói là đen hay đỏ đây?
Con mèo ú nào đó cũng lười suy nghĩ, cố nhúc nhích cục thịt trên người tránh xa bàn đựng ống kim tiêm sớm đã trống rỗng.
Thấy có một đàn kiến nhỏ ở dưới sàn nhà, Diệp Ly ghé mặt xuống sát, ngay lập tức chòm ria mèo dọa bọn đó chạy mất dép.
Diệp Ly tức giận quơ móng vuốt, đàn kiến bị chia cắt chạy tán loạn.
Cô thở phì phò:
"Meo! Meo!" (Bà đây không hại chúng mi.)
"Chát! Chát!" (Rồi mắc gì ghé sát vậy hả bà nội?)
"Meo! Meo!" (Bà đây là sợ các con không nghe thấy.)
"Chát! Chát! Chát! Chát" (Biết bà béo lắm không? Tự dưng chổm người xuống, thịt trên người bà làm mấy đồng đội của tui chết ngạt rồi.)
"Meo~" (Xin lỗi hén.)
Mèo con liếm móng vuốt, kiêu căng hỏi:
"Meo? Meo?" (Bọn mi biết cái ông đầu trọc lúc nãy đi đâu rồi không?)
"Chát! Chát!" (Hừ, ông ta đi nghe điện thoại rồi. Tui vừa từ bên ngoài kiếm ăn trở về nên tui biết.)
"Meo, meo." (Ầu, cảm ơn nhá.)
"Chát? Chát!" (Không có chi, mà bà mới đến đây hả? Chúc mừng bà đến địa ngục nhé!)
"..."
Nói rồi mấy con kiến vội vàng chạy đi.
Diệp Ly dù làm mèo nhưng cô vẫn có tình người, quyết định buông tha cho đàn kiến.
Nghiêm Dũng nhận điện thoại xong quay trở lại, tay vừa đóng cửa ông ta vừa nói:
"Nhóc, người đàn ông của nhóc chịu chi thật đấy. Đáng tiếc nhóc sẽ sớm biến thành một kẻ điên trong vài phút nữa..."
Lời nói bên miệng im bặt, bởi vì ông ta không thấy Diệp Ly đâu cả!
NGƯỜI NẰM TRÊN BÀN ĐÃ HOÀN TOÀN BIẾN MẤT!
Nghiêm Dũng sửng sốt, người của Trình gia đã đến mang con nhóc đó đi rồi? Còn để cả quần áo lại? Nhưng bằng cách nào?
Ổ khóa trên bàn vẫn chưa mở, dây thừng thậm chí còn chưa cắt.
"RẦM"
Cửa phòng thí nghiệm bị đạp mạnh, cánh cửa đổ rạp xuống mặt sàn lạnh băng. Một bóng dáng xuất hiện, mắt đối mắt với ông ta.
Chưa kịp để ông ta làm vẻ mặt ngạc nhiên, Trình Khắc Ngật đã lao nhanh như một cơn gió đến bóp chặt cổ ông ta.
Đoàn người lũ lượt tiến vào, có cảnh sát chính phủ, có vệ sĩ của Nghiêm Dũng và có một dàn người mặc vest đen của Trình gia.
Trong khung cảnh hỗn loạn, lực chỗ tay hắn không có dấu hiệu giảm.
Nòng súng bốn phương chĩa về phía hắn, nhưng đám người đó rất nhanh đã bị Trình gia chế trụ.
Giữa tiếng đánh nhau nặng nề, giữa mùi khói súng và tiếng đổ vỡ của các chất hóa học, hắn hỏi ông ta:
"Cô ấy đâu?"
Nghiêm Dũng làm gì bị dọa sợ chết khiếp như lúc này. Thế nhưng ông ta vẫn cười, cười tươi rói:
"Tôi không biết."
Một cú đánh thẳng vào thái dương ông ta, máu chảy đổ ròng rọc xuống sàn nhà.
Hắn nâng người đàn ông từ trên mặt đất, đấm thẳng một cú vào mặt ông ta tiếp tục hỏi:
"CÔ ẤY ĐÂU?"
"Tôi thật sự không biết, con nhóc đó mới nãy còn..."
Lại một cú đấm nữa, mặt Nghiêm Dũng bê bết máu, áo sơ mi trắng của ông ta cũng chỉ toàn màu đỏ bầy nhầy trộn lẫn với da thịt.
Người Trình gia đã đem cảnh sát ra bên ngoài, trong phòng chỉ còn Trình Khắc Ngật và Nghiêm Dũng.
Ông ta nằm co co trên sàn nhà, vũng máu ứ đọng thành từng mảng, kim tiêm lăn đến bên cạnh ông ta, cuối cùng an phận ở yên đấy.
Không còn chỉ là màu trắng như ban đầu, trong phòng bây giờ đã được điểm thêm những gam màu rực rỡ hơn. Sắc đen mịt mù, sắc đỏ chói lòa.
"The Scream" đã không còn lạc loài nữa rồi, Nghiêm Dũng thầm nghĩ.
Hắn giẫm mạnh lên tay ông ta, đè nghiến như nhàu nát một khối đậu hủ.
"Nghiêm Dũng, ông không phải là thiên tài, ông không phải là anh hùng cứu thế. Ông là một kẻ ảo tưởng ngu dốt, là sự thất bại của chính trị."
Lý trí, phòng tuyến của ông ta hoàn toàn sụp đổ, tan nát không còn một hạt bụi.
Ông ta kêu rên, có dòng nước nóng hổi chảy từ trán xuống, không biết đó là máu hay nước mắt nữa.
Nhưng điều đó liệu còn có nghĩa không? Dù sao thì ông ta cũng mãn nguyện, lý tưởng của ông ta trước khi chết cũng đã thực hiện được một nửa rồi.
"Tôi..đã tiêm cho con nhỏ đó rồi, nó sẽ phát bệnh thôi...sau đó, hoàn toàn là một người thông minh nhất, nó sẽ cứu thế giới...hay là phá hủy...làm sao tôi biết được..."
"Nhưng nó chắc chắn...không phải là...Lưu Diệp Ly, mà...là một cỗ... máy thông minh...không có tình người, Lưu Diệp Ly đã chết, thí nghiệm A...thành công..rồi..."
ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!
Năm phát súng nhắm thẳng ngực trái, máu bắn thẳng lên bức tranh gần đó, ống tiêm nhuốm màu đỏ rực, tấm ảnh trên áo ngực cũng rơi ra ngoài, một bức ảnh bốn người sớm đã không còn nhìn rõ mặt.
Gân xanh trên người hắn nổi lên, bàn tay nắm súng cũng dùng rất nhiều sức.
Hắn thu hồi khẩu súng bạc của mình, đi đến bên góc tường, lặng lẽ ôm cục bông nhỏ đang ngủ say sưa vào lòng. Mặt mày lạnh tanh cuối cùng cũng nở nụ cười, hắn ghé sát vào bảo bối trong lòng nỉ non:
"A Ly, em không phải là vật thí nghiệm, em là tiểu tiên nữ của tôi."
Nói rồi, ôm chặt cô đi ra ngoài.
Thoát khỏi bốn bức tường trắng lạnh băng, rạng nắng phủ lên bóng dáng cao lớn của hắn, vạt cỏ xanh cũng đu đưa theo gió nhẹ.
"Lão đại, người của chúng ta phát hiện ở đây có hai quả bom đã kích hoạt, ba mươi giây nữa sẽ nổ."
Hắn gật đầu, ôm cô leo lên trực thăng. Đặt cục bột trắng lên đùi, hắn lắp súng, khẩu AWM dễ dàng tìm được bóng dáng lính đặc chủng xông vào tìm kiếm Nghiêm Dũng.
Nhắm rồi bắn, tiếng nổ kinh thiên động địa, tất cả chôn vùi trước lớp đất khói mù mịt, quá khứ cũng cất xuống, lẳng lặng đợi nắng mai đến chiếu rọi.
Bé con trên đùi khẽ cựa quậy, hắn lập tức vuốt lông, miết nhẹ vành tai mềm mại.
Tiếng động cơ xé ngang bầu trời, lướt qua những đám mây nhỏ, vượt qua muôn trùng ngàn điệp, trải đường cho Trình lão đại mang tiểu tiên nữ về nhà.
*****
VỞ KỊCH NHỎ SỐ 8:
Ở một vũ trụ khác~
Q: Diệp Ly có bị tiêm thuốc không? Nếu có vì sao cô ấy không có mệnh hệ gì?
Diệp Ly: QAQ đừng làm tôi sợ nhé!
Trình Trình Trình: Có thì sao? Mà không có thì sao?
Bảo Điện: Chắc chắn rồi, nói chuyện với kiến kia kìa, có chắc là bình thường không?