Sáng sớm, tiếng chim líu lo hót vang trên nhánh cây, hoa ly trong vườn cũng e ấp đón ban mai.
Người của Trình gia tụ họp đầy đủ trên bàn trà ngoài vườn, rôm rả bàn luận, chủ đề xoay quanh việc Lưu Diệp Ly đã biến mất không thấy tăm hơi đâu.
"Hôm qua lúc lão đại đi ra chỉ mang con mèo nhỏ đó thôi, có khi cô ấy đã bị giết chết trước khi thân thể chôn vùi trước lớp bom đạn rồi." Cố Trì cho ý kiến.
"Khả năng này có thể. Hoặc là vốn dĩ lão đại chỉ muốn cứu con mèo, còn người kia thì mặc xác cô ta?" Bảo Điện hưng phấn nói.
Hạch Sâm ngay lập tức đạp một cái mạnh vào chân anh ta:
"Cậu tém lại đi! Thấy Kim Văn tới giờ còn chưa xuất hiện không?"
Đúng là thế thật, hôm qua rời đi anh ta vẫn còn chật vật quỳ giữa sảnh chính, tối qua trở về vẫn còn thù lù một đống ở đó, dọa cho đám người suýt chút nữa đá văng đi.
"Ồ nhắc mới nhớ, lúc tối đi uống nước tôi thấy cậu ta vào phòng lão đại." Cố Trì vừa thổi trà vừa nói.
Hạch Sâm nghe xong, tức khắc ném ánh mắt ý vị về phía Bảo Điện, như thể muốn nói "Chú em hiểu vấn đề rồi chứ?"
Anh ta trông khóm hoa ly vàng, bất ngờ cười cười: "Cái cô Lưu Diệp Ly đó, tính tình khó đoán quá, y hệt con mèo nhỏ kia."
Bảo Điện hừ hừ: "Tôi thấy con mèo chết tiệt đó vẫn đáng yêu hơn."
"Cược một ván không?" Hạch Sâm bỗng dưng hứng thú bừng bừng đề nghị.
"Cược gì?" Cố Trì cũng nhàm chán muốn tìm thú vui tiêu khiển.
"Lão đại thật sự xem trọng Lưu Diệp Ly hay không."
Bảo Điện liếc anh ta: "Đùa, Nhân sâm bảo bối, sự thật bày ra trước mắt cậu còn đòi cược cái quần gì nữa?"
"Sự thật nào? Lão đại quan tâm cô ấy chính là điều không thể chối bỏ. Cậu bắt anh ấy phải nói '520' mới vừa lòng?"
Bảo Điện rối loạn: "Hừ!"
"Điện giật toàn thân, dám cược không?"
Hạch Sâm thấy vậy thì mỉm cười, bắt đầu khích tướng.
"Má, tôi có gì mà không dám. Tôi cược lão đại sở dĩ quan tâm đến cô ấy là bởi cổ là chủ nhân của con mèo đó." Bảo Điện nóng nảy lên tiếng.
"Ok, tôi cược lão đại rất xem trọng Diệp Ly. Còn về việc cô ấy đang ở đâu, khả năng rất lớn là về quê rồi, dù gì cũng mười mấy năm từ cái vụ đó mà."
"Cô ta cũng thật đáng thương." Bảo Điện khoanh tay, lạnh lùng nói.
Hạch Sâm cười nhẹ, người này cũng đã bị cảm hóa không ít.
"Trì độn, cược không?"
Cố Trì vẫn còn đang đăm chiêu nhìn hoa ly, mày nhíu chặt không nói lời nào.
"Trì độn?"
"Cố Trì?"
Hét đến lần thứ ba, anh ta mới lấy lại thần hồn, cả người căng cứng, ánh mắt lơ đãng khả nghi.
Cũng không để Hạch Sâm nói, anh ta bật dậy khỏi ghế, vừa chạy ra xe vừa vẫy tay tạm biệt:
"Tôi đi làm chuyện trọng đại, tối nói."
Dứt lời đã không thấy bóng người đâu.
Hạch Sâm nhíu mày, Bảo Điện cũng nghi ngờ, muốn hỏi anh ta có chuyện gì.
Cố Trì nào dám nói với bọn họ chứ. Trong lòng anh ta có một ý nghĩ vô cùng táo bạo, à không, phải là khủng bố mới đúng chứ.
Ban nãy Hạch Sâm nói '520', rồi biến mất, anh ta chợt nhớ đến bệnh nhân nữ đã chạy khỏi bệnh viện vào nửa năm trước.
Cái này thì không sao, quan trọng là nếu như anh ta nhớ không lầm, bệnh nhân nữ ấy tên là 'Lưu Diệp Ly'. Buổi sáng cô ta biến mất, cob mèo đó cũng đồng thời xuất hiện. Tất cả chỉ là trùng hợp thôi sao? Nhớ lại cảm giác quen thuộc khi lần đầu gặp mặt cô ở Trình gia, anh ta chợt lạnh sống lưng.
Bởi vì gần đây bận rộn, công việc chất núi ở Maldives chưa xong đã bị điều về đây khiến đầu óc anh ta nhất thời trì trệ. Nghĩ lại mới thấy bản thân ngu hết đường cãi. Sao anh ta lại bỏ qua những chi tiết quan trọng như thế nhỉ?
Lao thẳng vào bệnh viện, áo khoác ngoài cũng chưa kịp cất đã ngay lập tức vọt lên thẳng phòng an ninh.
"Cho tôi xem camera ghi hình vào ngày xx tháng xx."
****
Diệp Ly thức giấc đã là giờ cơm trưa, cô cuộn tròn người trên đùi Trình Khắc Ngật, hai mắt long lanh uống sữa.
Hắn đang làm việc ở thư phòng, tay rảnh rỗi vuốt bộ lông mềm mại của mèo con, khiến bé mèo thõa mãn tới nỗi kêu 'meo~meo~'.
Sữa trong bình đã cạn, hắn ôm cục bông trăng trắng đặt lên bàn, chọc chọc khuôn mặt nhỏ:
"Em nằm ở đây nhé? Như vậy tôi ngước mắt sẽ thấy em."
Giọng điệu dịu dàng như ngâm đường, môi hắn khẽ cong cong, dáng vẻ này làm gì có sinh vật nào cưỡng lại được?
Diệp Ly ngoan ngoãn gật đầu, lấy giấy và bút tự mình chơi.
Hắn hài lòng xoa đầu nhỏ, tiếp tục tập trung vào đống giấy tờ giày cộp.
Rèm cửa đung đưa khe khẽ, tiếng giấy sột soạt vang lên có nhịp độ, cả căn phòng chìm trong ánh rạng mềm mại.
Trình Khắc Ngật xong việc đã là nửa tiếng sau đó. Hắn xoa cổ, liếc nhìn về phía cái mông tròn đang nghía ngoáy, hì hục viết gì đó. Nhìn xuống, hóa ra là đang viết nhật kí bằng tiếng Ả Rập.
Hắn biết rõ còn cố hỏi:
"Em viết gì thế?"
Cục bột lắc lắc đầu, thầm tự hào bản thân đã chăm chỉ học ngôn ngữ vừa rối vừa khó này. Bé mèo chỉ chỉ xấp giấy tờ của hắn, ý muốn hỏi hắn đã làm xong rồi sao.
Trình Khắc Ngật cười gật đầu, đem cục cưng ôm lên trước mặt rồi vùi đầu vào nhúm lông mềm như tơ, thoải mái đến mức không nỡ buông tay.
Hắn thân mật kề sát thân thể mèo con, thấy bé mèo vậy mà lại dơ tay ra xoa tóc hắn, cẩn thận đến mức thu hồi móng vuốt, chỉ dùng phần đệm thịt hồng phấn.
Trong lòng như có sợi lông quét qua, nhịp tim đập mạnh lạ thường.
"Em đang lo cho tôi sao?"
"Meo~meo~" (Ừm, anh vất vả nhiều rồi.)
"Không vất vả. Bé cưng, đi ăn cơm trưa nhé?"
Mèo con gật gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn 'meo' một tiếng
Bây giờ đã 2h chiều, quá giờ ăn trưa mấy tiếng. Bất quá Diệp Ly sẽ không nói, bởi cô biết hắn nhất định đói mệt rồi, từ tối qua, cũng có thể từ sáng qua còn chưa có gì nhét bụng. Vừa tỉnh giấc đã mặt không biến sắc ôm cô đến thư phòng, bản thân thì không ăn sáng nhưng lại sai người pha sữa cho cô. Cô nghĩ, hắn nhất định đói mệt rồi. Hắn đói, cô sẽ khó chịu...
Trình lão đại cười khẽ, ôm bé con vào ngực, cất tờ giấy Diệp Ly vừa viết vào ngăn kéo rồi đi ra khỏi thư phòng.