"Bé cưng, đêm nay còn dài."
Hắn vuốt ve má cô, nhìn đôi mắt cô chìm trong sương mù, còn khẽ chớp chớp vài cái, hắn yêu chiều hôn nhẹ lên chiếc mũi ửng đỏ.
Bàn tay nhỏ chống trên ngực hắn, ngay khi thân thể to lớn chuẩn bị đổ xuống một lần nữa, Diệp Ly liền né đi.
Thấy Trình Khắc Ngật nhìn mình chằm chằm tỏ vẻ thắc mắc, cô ngượng ngùng nói:
"Tôi...tôi đói bụng."
Còn cắn môi ra vẻ đáng thương, khiến người đàn ông không nhịn được cười khẽ:
"Em yêu, em thật đáng yêu."
Nói đoạn hắn ôm cô, để đôi chân dài trắng nõn vắt ngang hông mình, xấu xa cọ cọ khiến mặt Diệp Ly vốn đỏ nay càng thêm đỏ.
Bởi vì hiện tại không có đồ lót nữ nên hắn lấy áo sơ mi của mình mặc cho cô. Quá trình mặc đồ đương nhiên không thiếu những sự va chạm "kích thích".
Xong xuôi, Trình Khắc Ngật cho người đem đồ ăn vào. Thấy trong phòng lão đại có phụ nữ nhưng người đó vẫn mặt mày bình ổn, rõ ràng đã được huấn luyện rất tốt.
Diệp Ly đã không thể chờ được nữa, cô như con hổi đói lao vào bàn ăn thơm nức trước mặt. Thấy đôi má cô gái bởi vì nhai thức ăn mà phồng lên đầy đặn, Trình Khắc Ngật nhướn mày, ôm cô đặt trên đùi mình. Một tay hắn luồn vào bên trong lớp áo sơ mi mỏng vuốt ve, một tay ôm eo để cố định thân thể cô.
"Anh...làm gì thế?"
"Ôm em."
"Nhưng mà tôi đang ăn."
"Cho nên?"
Cho nên buông tôi ra! Liêm sỉ ở đâu hả? Dù cho cô nhẫn nhịn đến đâu thì việc đang ăn bị một người khác đụng chạm sờ mó thật sự cảm giác rất...nhột.
"Lão đại, buông tôi ra, tôi muốn ăn."
"Cứ việc em. Tôi muốn ôm em là việc của tôi."
"Nhưng...nhột."
Bàn tay to lớn quả nhiên dừng lại, đổi sang nghịch tóc cô, giọng nói như cũ bá đạo:
"Được rồi, hết nhột."
Biết đó là giới hạn của hắn nên Lưu Diệp Ly mặc kệ, tiếp tục ăn uống say mê.
- --
"Em ăn xong rồi?"
"Vâng."
"Bây giờ đến lượt tôi?"
Diệp Ly hiểu ý của hắn là gì, cô rối rắm. Cái giá phải trả cho uống một ngụm nước, à không, bây giờ thành một chiếc áo sơ mi và một bữa ăn là tấm thân này, có chút lỗ nhỉ?
Tuy nhiên khi bắt gặp ánh mắt xanh lam quyến rũ mình, thấy hắn từ từ cởi phăng áo để lộ ra lồng ngực màu đồng cường tráng, 8 múi xếp đều tăm tắp, hay khi thấy hình xăm chiếc súng và hoa hồng nở rộ đẹp đẽ sau lưng hắn, tim cô rung lên.
Rất nhanh, hai thân thể lại quấn vào nhau, cả hai đều tỏa ra hoocmon thu hút đối phương, đó là bản năng của giống cái và giống đực.
Đặt thân thể mềm mại trên giường, nâng niu hôn lên vết sẹo ở bụng cô, hắn hướng lên, định hôn môi cô.
Nhưng cũng chính lúc ấy, 'bùm' một tiếng, cuộc hoan ái mới chỉ nổi lửa đã bị gián đoạn.
Nhìn con mèo nhỏ đang ngồi trên bụng hắn, hai tay sờ mó cơ bụng, Trình Khắc Ngật đau đầu.
Mẹ kiếp!
Hắn ôm bé mèo, nhìn vẻ mặt ngây thơ vô số tội của nó, nghiến răng hỏi:
"Em cố ý?"
Mèo con lắc đầu "meo~"(Tôi đâu dám.)
Hắn đột nhiên hỏi: "Hiểu tôi nói gì?"
'Meo~"(Có ngu đâu mà không biết.)
Trình Khắc Ngật nhíu mày suy nghĩ gì đó. Mấy giây sau cụp mắt, ôm bé mèo nằm xuống giường.
"Được rồi, ngủ đi."
Đặt mèo nằm trên một tay mình, một tay hắn vuốt ve bộ lông mượt của bé, nhắm mắt ngủ.
Nếu như con mèo trong tay không phải cô, Trình Khắc Ngật sớm đã đem nó phanh thây. May mà lớn lên nhìn cũng tạm ổn, sờ vào cũng rất mềm, lại còn rất ngoan.
- --
"Con mẹ nó Kim Văn, cậu ăn trộm mèo của tôi đi đâu rồi?"
"Điên hả cha? Tôi tránh nó còn không kịp."
"Hạch Sâm..."
"Ông đây không lấy, cậu kiểm tra camera chưa?"
Kim Văn bỗng nhiên chen vào: "Lão đại vừa ra lệnh cấm vào phòng giám sát rồi, từ nay chỉ có anh ấy mới được vào."
Cố Trì vò đầu bứt tóc, cảm thấy nuôi mèo là việc vô cùng hao tâm tổn trí.
- -----------
Vở kịch nhỏ số 1:
Cố Trì: Ai dám cướp mèo của tôi, tôi giết hắn!
Trình Khắc Ngật: Chắc chưa?