Khi Tô Di tỉnh lại, tâm trạng vẫn luôn bất an. Mạnh Hi Tông bảo cô chờ, nhưng con trai đã bị Hình Nghị đưa đi, hắn còn nói, sau khi đưa cô quay về hành tinh mẹ sẽ cải tạo cơ thể cô thành bất tử. Hiện giờ, cô chỉ có một thân một mình, cho dù Hình Kỳ Lân đã nhận lời giúp đỡ nhưng cô vẫn không thể trốn đi được. Sao cô có thể bỏ con mà đi cơ chứ?
Hôm nay, cô nghe người ta nói trong thành phố tổ chức tiệc rượu chúc mừng chiến thắng của Người máy. Hình Nghị đã ra ngoài từ sớm, còn phái người đưa tới cho cô một bộ trang phục và đồ trang sức vô cùng lộng lẫy, dặn cô buổi tối đến tham gia tiệc rượu cùng hắn. Hình Nghị lại muốn công khai thân phận của cô trước mặt người khác, có phải hắn muốn thông qua việc này để tỏ rõ thái độ, Mạnh Hi Tông không thể nào cứu cô được nữa không?
Suy nghĩ này khiến lòng cô lập tức trầm hẳn xuống. E rằng đã xảy ra chuyện gì đó không tốt rồi. Gần tới lúc hoàng hôn, cô đành phải mặc bộ váy đó vào, đi theo đội cảnh vệ người máy, ngồi lên một chiếc xe chuyên dụng. Tổng cộng có ba chiếc xe giống hệt nhau, cùng rời khỏi dinh thự của Hình Nghị, như vậy mới có thể đề phòng quân bạo động của loài người tấn công xe của Ngài chỉ huy.
Địa điểm tổ chức bữa tiệc ở trong nội thành, xe đi chưa đầy nửa tiếng đã đến nơi. Những chiếc xe chuyên dụng này được quyền lái trong tuyến đường riêng của Người máy nên đi rất nhanh. Tô Di ngồi ở hàng ghế phía sau, đôi mắt vô hồn nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ.
Đi tới một chỗ sâu trong đường hầm, xe đột nhiên dừng lại. Tô Di hơi sững sờ, nhìn chướng ngại vật được dựng lên trên con đường phía trước. Loài người không thể nào vượt qua tầng tầng lớp lớp bao vây để tiến vào tuyến đường riêng của Người máy được. Vậy thì chỉ có chính người của chúng thôi. Cô thấy có hai gã người máy bước xuống xe, những người còn lại vẫn ngồi im bất động, tiếp tục cầm chắc cây súng đề phòng. Lát sau, một bóng dáng quen thuộc đi tới bên cạnh, mở cửa xe ra.
“Tất cả xuống xe.” Hình Kỳ Lân trầm giọng quát. “Tôi vừa nhận được lệnh của Ngài sĩ quan chỉ huy, để phu nhân ngồi trên xe của tôi.”
Những người máy bên cạnh Tô Di lập tức giơ súng lên, nhắm thẳng vào Hình Kỳ Lân và hơn mười tên người máy bên ngoài cửa sổ.
“Xin lỗi, Thiếu tướng.” Một gã người máy nói: “Ngài chỉ huy đã ra lệnh, trừ khi ngài ấy tự hạ lệnh, còn bất kể là kẻ nào cũng không được phép tiếp cận phu nhân.”
Hình Kỳ Lân trầm ngâm giây lát rồi nói với gã người máy bên cạnh: “Vậy thì, cậu đi lấy quân lệnh của Ngài chỉ huy lại đây…”
Tên người máy ngoài cửa xe dường như nhận được mệnh lệnh, bất ngờ nổ súng, bắn về phía những tên người máy bên trong xe. Gã người máy phụ trách bảo vệ Tô Di chỉ kịp ngẩn ra vài giây rồi gục xuống, mất mạng. Một tên trong đó giơ súng, nhắm bắn Tô Di. Cô nhanh nhẹn tóm lấy một tấm đệm lót lưng, đập vào hắn. Nhưng bên cạnh bỗng nhiên lướt qua một chiếc bóng. Một thân thể cao lớn trong nháy mắt đã đứng che trước mặt cô.
Chiếc xe chuyên dụng của Ngài chỉ huy, mặt ngoài chống đạn vẫn nhẵn bóng như mới nhưng bên trong lại bị lửa đạn ác liệt bắn cho nát vụn. Chừng mười tên người máy nằm ngổn ngang trong xe, cảnh tượng vô cùng hỗn độn. Tô Di ngồi trên một chiếc xe hơi sang trọng khác. Chiếc xe lao nhanh như bay, lướt qua màn đêm, đi thẳng ra vùng ngoại thành.
Hình Kỳ Lân tựa lưng vào ghế bên cạnh, sắc mặt hơi tái, vết thương trên cơ thể chậm rãi khép miệng. Hắn vắt tay lên trán, mỉm cười, nói: “Cuối cùng cũng không phụ sự giao phó của Mạnh Hi Tông. Lát nữa, cô hãy lên Rắn Hổ Mang, đội cận vệ của tôi sẽ trực tiếp đưa cô đến một hành tinh nhỏ cách đây hai vạn năm ánh sáng. Tinh hệ đó rất phức tạp, Hình Nghị muốn tìm thấy cô cũng chẳng dễ dàng gì. Đội cận vệ của tôi sẽ bảo vệ cô.”
“Cảm ơn anh, Kỳ Lân!” Tô Di sống sót sau cơn đại nạn, trong lòng vô cùng mừng rỡ, liền hỏi tiếp: “Thế còn Hi Tông thì sao? Con tôi nữa?”
Kỳ Lân ngập ngừng một lát rồi nói: “Hi Tông nói, sau khi anh ấy bàn giao công việc đang làm xong sẽ đến gặp cô ngay. Còn con cô, tôi nhất định sẽ tìm ra nơi Hình Nghị giấu đứa bé rồi đưa nó về với cô sau. Yên tâm, anh ấy rất thích đứa nhỏ, sẽ không làm tổn thương nó đâu.”
Tô Di nhìn chằm chằm vẻ mặt của hắn rồi bỗng nhiên hỏi: “Hi Tông chết khi nào?”
Sắc mặt Kỳ Lân biến đổi một cách nhanh chóng. Hắn không nhìn Tô Di, bàn tay chậm rãi trượt xuống, nắm lấy tay cô.
“Ngày hôm qua.” Hắn nói với giọng khô khốc. “Hi sinh tại tiền tuyến của hành tinh Thú tộc.”
Tô Di yên lặng trong chốc lát, đá vào cửa xe, nói: “Đưa tôi quay trở lại!”
“Cô làm gì vậy?” Kỳ Lân giữ chặt bả vai cô.
“Đưa tôi quay lại!” Hai mắt cô đỏ sọng, ánh mắt có chút dữ tợn. “Tôi muốn giết chết Hình Nghị.”
“Cô không giết được anh ta đâu! Cô có thể quẳng anh ta vào lò thiêu để giết chết hoàn toàn không?” Kỳ Lân giận dữ gầm lên.
“Vậy thì để cho hắn giết tôi đi!” Tô Di hét lớn một tiếng. “Buông tôi ra!”
“Cô vẫn còn con trai nữa!” Kỳ Lân nhìn cô chằm chằm. “Hai người là nguyện vọng cuối cùng của Mạnh Hi Tông!”
Sắc mặt Tô Di lạnh như băng. “Tôi không quan tâm!”
Kỳ Lân nghiến răng nghiến lợi, đánh mạnh vào gáy cô.
Bên ngoài không gian tinh hệ Vĩnh Hằng.
Sau chiến tranh, các loại chiến hạm, máy bay chiến đấu được huy động tập trung ngoài vũ trụ. Một chiếc Rắn Hổ Mang nhanh chóng bay lên, lái về phía ngược lại với chiếc máy bay chở Mạnh Hi Tông quay về thành phố Tự Do.
Năm chiếc máy bay chiến đấu với tốc độ như vũ bão, bao vây, tấn công từ mọi phía. Lửa đạn mãnh liệt không chút lưu tình bắn vào phần đầu của chiếc Rắn Hổ Mang chở Hình Kỳ Lân và Tô Di. Hình Kỳ Lân ôm Tô Di đang hôn mê, liếc mắt nhìn đội truy binh bên ngoài khoang thuyền, lớn tiếng hạ lệnh: “Nhảy siêu quang tốc!”
Chiếc máy bay màu đen lập tức biến mất trong ánh sáng màu bạc, để lại năm chiếc máy bay truy kích bất lực, đành phải trở về báo cáo kết quả cho tổng bộ.
Dưới mặt đất.
Trong phòng tiệc tại trung tâm thành phố Tự Do, đèn đuốc sáng như ban ngày. Đám người máy mặt không cảm xúc cùng những con người thân thiết với người máy đều xôn xao, thấp thỏm lẫn bất an, chờ đợi. Hình Nghị mặc bộ quân phục của Sĩ quan chỉ huy, đứng một mình trên khoảng đất trống bên ngoài phòng tiệc, nhìn bầu trời đêm với vẻ mặt hết sức lo lắng. “Choang” một tiếng, hắn bỗng ném ly rượu trong tay xuống đất, vỡ tan.
Khi chiếc Rắn Hổ Mang đưa Tô Di rời khỏi tinh hệ thì một chiếc Rắn Hổ Mang khác cũng vừa hoàn thành bước nhảy siêu quang tốc đến biên giới tinh hệ Vĩnh Hằng. Bác sĩ người máy ngồi ở ghế phụ lái cung kính nhìn Mạnh Hi Tông. “Điện hạ, phía trước chính là pháo đài của quân ta. Ngài có cần tôi thông báo cho cấp trên không ạ? Sĩ quan chỉ huy Hình Nghị sẽ nghênh tiếp ngài.”
Mạnh Hi Tông nhìn chằm chằm vào tinh hệ, lạnh lùng nói: “Không cần!”
Bác sĩ không hỏi tiếp nữa, nhìn anh lái máy bay chiến đấu từ từ tiến vào không phận của tinh hệ, đi tới sát biên giới dãy đá khổng lồ. Máy bay chiến đấu đột nhiên dừng lại. Bác sĩ và tay trợ thủ đều quay sang nhìn Mạnh Hi Tông. Máy bay bỗng lật nghiêng, bay sâu vào trong dãy đá khổng lồ, bay qua từng tầng đá vụn và lớp sương mù kết tụ rồi hạ cánh chuẩn xác xuống một tảng đá lớn. Giữa tảng đá này có một cái lỗ sâu hoắm. Trên bề mặt những tảng đá khác, rõ ràng có vết tích của lửa đạn.
“Chiến đội Amalek!” Giọng nói trầm thấp, thuần hậu vang lên. Bác sĩ thấy Mạnh Hi Tông nhìn chằm chằm vào phiến đá, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
“Bác sĩ, cho tôi mượn trợ thủ của ông một lát!”
“Điện hạ, xin ngài cứ tự nhiên.”
Bàn tay có da thịt của loài người len vào khung xương kim loại của gã trợ thủ người máy, chuẩn xác lấy ra con chip điều khiển mỏng dính. Đôi mắt gã trợ thủ chợt lóe lên một tia sáng rồi ngay sau đó vụt tắt, toàn thân cứng đờ, bất động. Mạnh Hi Tông giơ con chip lên, một quầng sáng tinh thể màu lam nhạt bao phủ xung quanh nó. Mấy phút sau, lợi dụng năng lượng hạt nhân nguyên bản, anh đã viết xong chương trình nhập vào chip.
Mở cửa khoang thuyền ra, Mạnh Hi Tông cũng không cần mặc đồ du hành vũ trụ, nhún người, nhảy xuống tảng đá khổng lồ. Anh đặt con chip vào cái lỗ sâu hoắm trên thân tảng đá như thể cắm ngập dao vào miếng đậu phụ. Trong nháy mắt, ánh sáng màu lam nhạt như thủy triều lại như tia chớp, nhanh chóng khuếch tán rồi lan ra phía ngoài. Bác sĩ cảm nhận được tảng đá dưới chân mình đang chậm rãi chuyển động.
Long trời lở đất!
Dãy đá khổng lồ kéo dài hàng nghìn kilômét, ít nhất một phần ba trong số chúng, ngay trước mặt bác sĩ và Mạnh Hi Tông, đột nhiên chuyển động rồi va đập cực mạnh. Mạnh Hi Tông giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, đứng giữa tảng đá lớn, nhìn lớp bụi đen bao bọc bề mặt những tảng đá bong ra từng mảng, lớp trong màu xám tro, cứng rắn từ từ lộ rõ, sau đó nhanh chóng lắp ráp lại, khôi phục nguyên dạng. Tất cả như thể ảo ảnh, diễn ra với tốc độ nhanh như vũ bão trước mặt hai người. Một phần ba dãy đá khổng lồ đã khôi phục sinh mệnh giữa vũ trụ trống trải hàng nghìn năm này.
Chiến đội Amalek!
Trong truyền thuyết mấy trăm triệu năm về trước, tại thời kỳ huy hoàng của nền văn minh Người máy đệ nhất, chiến đội Amalek này từng là đội cận vệ làm việc dưới trướng hoàng tử Điện hạ của Vương tộc, vị Nguyên soái Người máy thành danh từ lúc còn niên thiếu nhưng lại chết trẻ một cách bí ẩn.
Giữa vũ trụ rộng lớn, bao la, từng người đá khổng lồ màu xám tro, số lượng lên tới hơn năm trăm, đầu và cơ thể đều có hình vuông, tay trái là nòng súng, tay phải là búa đá, yên lặng đứng sừng sững trước mặt Mạnh Hi Tông. Dưới sự ảnh hưởng của gió vũ trụ thổi qua suốt một thời gian dài, khung xương thép gắp liền với chất liệu đá của chúng trông đen hơn và cứng cáp hơn. Từ xa nhìn lại, thấy chúng ngay ngắn, chỉnh tề, xếp thành một hàng dài đến tận ngoài tầng khí quyển của một hành tinh thuộc Trùng tộc. Ánh sáng hằng tinh là nguồn năng lượng cơ bản của bọn chúng, trung khu điều khiển đặt ở phía sau để chúng có thể di chuyển với tốc độ chậm. Chúng không biết nói, cũng không có ý thức. Những người máy chiến đấu cỡ lớn này chỉ trung thành với mệnh lệnh của một người duy nhất.
Hình Diệu.
Bác sĩ vẫn ngơ ngác nhìn, lúc này bỗng chỉ ngón tay về phía tinh hệ Vĩnh Hằng. “Điện hạ!”
Mạnh Hi Tông cũng ngẩng lên, lẳng lặng nhìn tám hành tinh trong tinh hệ chậm rãi di chuyển, lệch ra khỏi quỹ đạo. Thiếu mất một phần ba dãy đá khổng lồ, lực hút giữa các hành tinh tự nhiên sẽ phát sinh biến đổi.
Anh lẳng lặng nhìn.
Bác sĩ gần như có thể tưởng tượng ra, mọi người trên mặt đất sẽ hoảng hốt, lo sợ và náo loạn đến mức nào. Có lẽ, ban ngày sẽ biến thành ban đêm, bốn mùa cũng thay đổi, cực lạnh hoặc cực nóng. Song, Mạnh Hi Tông vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản. Sau quá trình chuyển dịch kéo dài đến mười phút, một hành t*ng trùng tộc dường như đột ngột mất đi trọng lực, va đập vào một hành tinh nằm giữa hai hằng tinh trong tinh hệ, cơ hồ muốn rơi thẳng xuống.
“Điện hạ! Hành tinh đó đã lệch khỏi quỹ đạo rồi!” Vị bác sĩ hét lên.
“Lệch thì lệch thôi!” Mạnh Hi Tông thản nhiên nói.
Nhưng sau khi hai hành tinh đó va chạm, những hành tinh khác lại ngừng di chuyển, khó khăn lắm mới đứng vững ở một vị trí mới.
Bác sĩ giương mắt đờ đẫn, quay chiếc đầu người máy về phía Mạnh Hi Tông, nói: “Thật quá thần kỳ!”
Đúng lúc này, trước mặt liền có một chiếc pháo đài vũ trụ lao tới với tốc độ nhanh tựa vũ bão. Động tĩnh lớn như vậy, e rằng từ Hình Nghị cho tới những người dân thường đều đã nhận ra sự dịch chuyển khác thường trong vũ trụ.
Bác sĩ cung kính nói: “Điện hạ, là đội quân Đế quốc tới!”
Mạnh Hi Tông hơi trầm tư, nhìn bác sĩ, nói: “Bác sĩ, hãy tận trung với Vương tộc.”
Chưa đầy một tiếng sau khi Hình Kỳ Lân giúp Tô Di chạy trốn, một tin tức chấn động lại truyền tới tai Hình Nghị…
Trên bầu trời phát hiện ra một vài vật thể bay không xác định.
Sau đó, trời long đất lở!
Cơn rung chuyển kịch liệt đó mất tới nửa giờ sau mới ngừng hẳn lại, nhưng dư chấn vẫn còn tiếp tục kéo dài. Hình Nghị đứng lên, sải bước đi tới máy bay chuyên dụng đang đỗ ở bên ngoài. Mà lúc này, mặt trăng vốn đang trên không trung, trong nháy mắt đã biến thành ánh mặt trời chói lòa, chiếu sáng thế gian. Thời tiết đang độ cuối thu cũng đột ngột chuyển sang mùa đông giá rét. Trên bầu trời đục ngầu, ánh nắng lung linh, còn chói lòa hơn tất thảy những ngôi sao băng bùng phát, khiến cả mặt đất đều bị bao phủ trong ánh sáng màu lam chói chang. Hình Nghị nhanh chóng leo lên phi cơ chuyên dụng. Ngay cả hắn giờ đã là người thống trị toàn Liên minh, lúc này cũng phải đề cao tinh thần cảnh giác. Rốt cuộc vũ trụ đã xảy ra chuyện gì? Lại còn vượt ra khỏi tầm khống chế của hắn?
Năm pháo đài siêu cấp của Người máy đều được điều động đi cùng. Tất thảy Rắn Hổ Mang và Huyết Ưng đều bay lên bầu trời, còn có cả mười mấy chiếc pháo đài của loài người bị Người máy khống chế cũng di chuyển hết tốc lực. Nhất thời, không gian bên ngoài tinh hệ Vĩnh Hằng gần như tràn nhập binh lực hùng mạnh. Trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch. Hình Nghị bước lên chiến hạm chỉ huy, sĩ quan phụ tá lập tức gửi tới hàng loạt hình ảnh trinh sát mới nhất. Hành tinh bùng cháy cùng hàng trăm người máy khổng lồ.
“Chiến đội Amalek?” Hình Nghị tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Cho dù là người máy kiêu ngạo như hắn cũng biết một vài điều về hoàng tử của Vương tộc chân chính, một chiến thần trứ danh, như ngôi sao băng chỉ chợt lóe lên rồi vụt tắt ở thời đại xa xưa trong lịch sử Đế quốc.
Chẳng lẽ, người đá khổng lồ đó là đội cận vệ của ngài ấy? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Ai đã đánh thức chúng? Chẳng lẽ là Tô Di?
Trước mặt bọn họ là một khối đá bằng phẳng, cao lớn. So với bản đồ tác chiến và tín hiệu radar của con người, trước mặt bọn họ là một dòng số liệu màu xanh nhạt. Sĩ quan phụ tá đọc tin tình báo mới nhất trong phòng chỉ huy rồi nhanh chóng nhìn về phía Hình Nghị.
“Ngài chỉ huy, có tin tức truyền về từ một chiến hạm tiên phong.” Sĩ quan phụ tá ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Một người máy tự xưng là Hình Diệu muốn được gặp ngài.”
Sắc mặt Hình Nghị trầm hẳn xuống. “Đưa hắn tới đây!”
Năm phút sau, một chiếc Rắn Hổ Mang đậu sát boong tàu của chiến hạm chỉ huy. Tất thảy những sĩ quan người máy dưới trướng Hình Nghị đều xếp thành một hàng dài, yên lặng đứng nghiêm trang. Cửa khoang thuyền mở ra, một người máy hoàn toàn bằng kim loại chậm rãi bước xuống. Đôi mắt màu đỏ thẫm uy nghiêm quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Hình Nghị.
“Ngài chỉ huy!” Giọng nói của người máy đó âm trầm như nước. “Ta là Nguyên soái Hình Diệu.”