– Nếu đại nhân muốn những vàng bạc châu báu này xin cứ việc cầm đi, chỉ cầu xin đại nhân tha cho tính mạng thấp hèn này. Tiểu nhân trên có mẹ già tám mươi, dưới có con còn đang bú sữa, cầu xin đại nhân thương xót…
Chủ nhân xe ngựa này ra sức van xin tha mạng, có lẽ y cũng cho Triệu Địa là một tên cướp. Vừa rồi Triệu Địa làm cho đám cường đạo kia sợ hãi bỏ chạy, y cũng biết được. Nếu một nhóm cường đạo cũng phải sợ hãi chỉ lo chạy trối chết, đương nhiên y không hề có chút lực phản kháng nào trước mặt Triệu Địa.
Nghĩ thông suốt điểm này y vẫn duy trì tư thế hai đầu gối quỳ xuống, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chẳng qua là trong miệng không ngừng cầu xin tha thứ.
– Ngươi đứng dậy, ta có lời muốn hỏi ngươi. Triệu Địa khẽ cau mày, hắn không có thói quen nói chuyện cùng người đang quỳ.
– Tiểu nhân nhất định sẽ nói thật, hỏi gì đáp nấy, không cần đứng dậy ngẩng đầu. Tiểu nhân không thấy dung mạo của đại nhân, đại nhân sẽ không cần giết tiểu nhân diệt khẩu.
Người này tỏ ra rất cơ trí, nói ra khiến cho Triệu Địa cảm thấy không thể bắt bẻ.
– Đã như vậy tùy ngươi, ta hỏi ngươi, những thứ này từ đâu ngươi có được?
– Tiểu nhân là trong lúc vô tình phát hiện một ngôi cổ mộ không biết từ mấy ngàn năm trước, vì thấy những châu báu này trong cổ mộ kia nên nảy sinh lòng tham nhất thời, cho nên mới lấy ra.
– Cổ mộ ư, cổ mộ này ở nơi nào, còn có người nào biết chuyện này không?
– Hồi bẩm đại nhân, chuyện này chỉ có một mình ta biết được, mộ phần này ở trên núi hoang ở phía Bắc Hiên Viên thành ngoài tám mươi dặm, cụ thể là ở…
Chủ nhân xe ngựa không dám giấu diếm, kể lại chuyện mình làm thế nào phát hiện ra mộ phần hết sức rõ ràng, đồng thời cũng cảm thấy thầm kinh hãi trong lòng: “Ta mới vừa nói chuyện này chỉ có mình ta biết được, thật sự là sai lầm quá lớn. Vạn nhất người này vì muốn giữ bí mật, giết ta để diệt khẩu thì sao?”
– Nói như vậy, mộ phần này quả thật là vô cùng bí ẩn. Nếu như không phải là trùng hợp, có lẽ ngươi cũng sẽ không tiến vào trong đó.
Triệu Địa nghe đối phương giải thích xong, trong lòng tin bảy tám phần. Nhưng chuyện này quan hệ đến lai lịch tiểu đỉnh thần bí, dĩ nhiên hắn phải tận lực hỏi rõ.
Đáng tiếc tu vi của hắn còn thấp, không thể tu tập Sưu Hồn thuật. Nếu hắn tu tập tới tu vi cao cấp. Luyện Khí kỳ tầng mười trở lên, có thể thi triển thuật này với đối phương, sẽ rất dễ dàng kiểm tra lời đối phương nói là thật hay giả.
Vì không muốn cho tiểu đỉnh đưa tới chú ý của người khác, Triệu Địa lại chọn mấy món châu báu ngọc khí. Sau đó nói với chủ nhân xe ngựa:
– Vì mới vừa cứu tính mạng ngươi, ta muốn lấy mấy món đồ này, số còn lại ngươi hãy giữ đi. Tin rằng ngươi sẽ không nói lung tung chuyện đi tới cổ mộ kia!
– Tạ ân cứu mạng của đại nhân, tạ ân không giết của đại nhân! Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không phải là ngu ngốc. Chuyện về cổ mộ này càng nhiều người biết, tính mạng cả nhà tiểu nhân lại càng khó giữ hơn, ngay cả cha mẹ vợ con, tiểu nhân cũng chưa nói chuyện này. Huống chi châu báu trong cổ mộ đều ở nơi này, tiểu nhân sẽ không hề lai vãng tới cổ mộ kia làm gì nữa.
Dường như chủ nhân xe ngựa biết được đối phương hết sức để ý tới cổ mộ này, cho nên giọng điệu có vẻ vô cùng bảo đảm. Vốn y định chở những châu báu này về nhà từ từ hưởng dụng, bây giờ quyết định sau khi tránh được đại kiếp lần này, nhất định phải mang giấu những châu báu này ở một nơi bí ẩn chỉ có mình mình biết, đến lúc cần dùng mới lấy ra dần dần.
– Đã là như vậy, cáo từ.
Triệu Địa nói xong cũng lên xe ngựa của mình, ra roi mà đi. Cho đến khi xe ngựa rời đi mấy chục thước, người nọ đang quỳ mới ngẩng đầu đứng dậy.
Trừ tiểu đỉnh thần bí này ra, tất cả những thứ vàng bạc châu báu kia đều là vật thế tục, hơn nữa cũng không có vật nào có khắc cổ Hán ngữ trên Địa Cầu, tự nhiên không phải là đối tượng mà Triệu Địa cảm thấy hứng thú. Mà chủ nhân cổ mộ kia vì sao lại có một tiểu đỉnh có khắc hai chữ cổ Hán ngữ Càn Khôn, đây là chuyện đáng để suy nghĩ. Bất quá rất có khả năng là ngẫu nhiên lẫn lộn vào trong châu báu, bị chủ nhân phần mộ cất giấu, cuối cùng lại chôn theo.
Bất kể nói thế nào, Triệu Địa vẫn cảm thấy nếu như sau này có cơ hội đi ngang qua Hiên Viên thành, cũng sẽ tới cổ mộ kia tìm tòi một chuyến. Mặc dù rất có khả năng giống như lời chủ nhân xe ngựa kia vừa nói, nơi đó chỉ còn là một ngôi mộ rỗng mà thôi.
Lúc này Triệu Địa ngồi trên xe ngựa, sắc mặt bình tĩnh, tay vuốt ve tiểu đỉnh nằm trong ngực áo, nhưng trong lòng hắn đang dậy sóng từng hồi.
Nếu như hắn nhớ không lầm, trước đây hắn đã nhìn thấy tiểu đỉnh này trên Địa Cầu. Đó là lúc hắn đang học năm thứ ba Đại học, chợt có tin nói rằng ở một vùng nào đó thuộc Hà Nam xuất hiện một cái đỉnh bằng đồng xanh, nghe nói vào thời triều Thương, có hình dáng giống như đúc tiểu đỉnh này, thậm chí đáy đỉnh cũng được khắc hai chữ Càn Khôn. Lúc này Triệu Địa đã được nhìn thấy hình tiều đỉnh trên web, cho nên vừa thấy tiều đỉnh thần bí này đã cảm thấy có chút quen thuộc.
Mà hắn đã cẩn thận giám định qua, tiểu đỉnh to bằng cái túi này cũng không phải là bằng đồng xanh, không biết được cụ thể là kim loại gì, thậm chí cũng không biết có phải là kim loại hay không. Chất liệu của nó không phải là kim loại, cũng không phải là gỗ, khiến cho người ta có cảm giác tự nhiên trời sinh.
Nắp tiểu đỉnh có thể mở ra rất dễ dàng, bên trong trống rỗng, không có gì cả. Ngược lại Triệu Địa phát hiện ra bên trong tiểu đỉnh vô cùng bóng loáng, không có chữ Hán nào, cũng không có khắc đồ án hay phù văn cổ xưa gì.
Tiểu đỉnh này có phải vật dụng của người tu tiên hay không, hay là vật của thế tục giới? Triệu Địa thử rót linh lực vào trong tiểu đỉnh, nhưng chỉ cảm thấy giống như đá chìm đáy biển, trong nháy mắt linh lực liền biến mất vô ảnh vô tung, khiến cho hắn sợ hãi đến nỗi lập tức ngừng rót linh lực vào đó. Nếu đây là vật dụng của người tu tiên, e rằng với giai đoạn hiện tại của hắn cũng chưa dùng được.
Chẳng lẽ mình gặp phải vận may, đây là một món pháp bảo? Thật sự là pháp bảo chỉ có tu sĩ Kim Đan kỳ mới có thể luyện chế và sử dụng sao?
Nghiêm chỉnh mà nói, pháp bảo cũng là một loại pháp khí cao cấp, chi bất quá bất kể là nguyên liệu luyện chế, hay là linh lực cần tiêu hao lúc sử dụng đều có yêu cầu cực cao, chỉ có tu sĩ Kết Đan kỳ trở lên mới có thể có được và sử dụng. Hơn nữa pháp bảo còn có một đặc tính riêng biệt, đó là có thể nhận chủ, trở thành bản mệnh pháp bảo tương thông với tâm thần tu sĩ.
Một ít kiến thức có liên quan tới pháp bảo, Triệu Địa toàn là đọc trong điển tịch mà biết được. Về phần rốt cục pháp bảo chân chính có hình dạng thế nào, hắn lại không có chút khái niệm nào cả.
Triệu Địa tự điều khiển xe ngựa chạy mấy ngày đường, cuối cùng đi tới Loan Thành. So với Hiên Viên thành khí thế hùng vĩ, Loan Thành này nói là một thành còn có chút miễn cưỡng, nói là một trấn nhỏ sẽ sát thực tế hơn.
Phía Bắc Loan Thành dựa vào Lưu Vân Sơn mạch dài hơn ba ngàn dặm. Lưu Vân phường thị mà Triệu Địa muốn tới nằm ở nơi này.
Sau khi xe ngựa ra khỏi cửa Bắc Loan Thành chừng hai canh giờ, đã tới trước một thôn. Thôn này xây dựng dưới chân núi, lác đác chỉ có trăm hộ gia đình. Qua khỏi thôn này toàn là đường núi, xe ngựa cũng không có đất dụng võ. Triệu Địa xuống xe ngựa, quyết định tìm một vị lão nông trong thôn để hỏi thăm một chút tình hình trong núi.
Dù sao hắn cũng chỉ biết được đại khái vị trí của Lưu Vân phường thị trong dãy núi này qua điển tịch. Nhưng Lưu Vân Sơn mạch này vô cùng rộng lớn, nếu muốn tìm được lối vào phường thị e rằng cũng phải tốn không ít công phu. Nếu như có một người tu tiên có thể hỏi thăm, đương nhiên là không còn gì bằng, nhưng Triệu Địa đã dùng Linh Mục thuật quan sát mấy lần, phát hiện trong thôn này không có bất kỳ người tu tiên nào tồn tại, cho nên cũng chỉ có thể tìm những lão nhân lớn tuổi hỏi han tình hình.
Ở địa phương mà phàm nhân có thể tới được lại là nơi người tu tiên tụ tập, thông thường mà nói, vì phòng ngừa phàm nhân cùng dã thú xông vào, lúc nào cũng sẽ có thiết lập một ít cấm chế, để ngăn phàm nhân lại bên ngoài. Tỷ như hạp cốc bên trong Nam Hoa Sơn mạch kia hàng năm nồng đậm mây mù, chính là một trong những cấm chế mà Giản gia bố trí để phòng ngừa phàm nhân tiến vào. Nếu quả thật có phàm nhân to gan tiến vào trong sương mù dày đặc, sẽ lập tức mất đi phương hướng. Sau khi đi lòng vòng một thời gian, cuối cùng cũng sẽ trở ra bên ngoài sương mù dày đặc.
Nếu như là phàm nhân thường vào núi, sẽ biết được trong núi có một ít địa phương kỳ lạ, mà những địa phương này rất có thể là những nơi trú ngụ của người tu tiên.
Lão nhân nông phu này quả nhiên nhắc tới một địa phương kỳ lạ trong núi.
Theo như lời lão nhân này, lão đã đi qua địa phương ấy không chỉ một lần, mỗi lần đều bị tiếng nước chảy tựa như thác nước hấp dẫn tới, nhưng đến gần lại chỉ thấy núi xanh cây xanh bình thường mà thôi. Lão đã đi vòng quanh đó rất lâu, nhưng thủy chung vẫn không tìm được thác nước ở chỗ nào.
Triệu Địa hỏi rõ ràng vị trí cụ thể của thác nước kỳ dị kia, quả nhiên cách tiêu ký Lưu Vân phường thị ghi trong sách không xa, chăng lẽ thác nước kia chính là lối vào phường thị?
Lập tức Triệu Địa liền quyết định đi tới thác nước kia, nếu xe ngựa đã không cần dùng nữa, hắn bèn thuận tay đưa cho lão nhân.
Bất quá lão nhân chỉ tùy tiện trả lời vài câu hỏi, lại được báo đáp bằng bốn con tuấn mã cùng một chiếc xe ngựa, khiến cho lão ngẩn người ra một hồi lâu không nói nên lời. Lão cũng không dám sử dụng tuấn mã cùng xe ngựa này, ngược lại gìn giữ vô cùng cần thận, Sợ rằng có một ngày nào đó vị công tử nhà giàu trẻ tuổi kia sẽ quay trở lại, tìm tới cửa đòi lão. Cho đến hơn hai năm sau, thủy chung không thấy vị công tử kia trở lại, rốt cục lão mới dám coi đó là vật của mình, chia cho con cháu.
Chỗ này thật đúng là khó tìm! Lúc này Triệu Địa đang đi trong một sơn cốc ở phía Nam Lưu Vân Sơn mạch. Trong này núi xanh cây xanh, rậm rạp vô cùng, thỉnh thoảng còn có mùi hoa thơm nhàn nhạt bay tới từng trận. Thứ không hợp với cảnh trí này chính là tiếng nước chảy nghe như rơi xuống đầm, che lấp cả tiếng côn trùng kêu vang. Thế nhưng bốn phía toàn là núi xanh cây xanh, không có bất kỳ dòng nước chảy nào.
Sau khi vượt núi băng đèo mấy ngày nữa, rốt cục Triệu Địa đã đi tới thác nước thần bí mà lão nông kia nhắc tới.
Triệu Địa phóng xuất thần thức, khuếch tán lực chú ý ra xung quanh, quả nhiên phát hiện ra điểm khác thường.
Ngay sau đó hắn rót linh lực vào đôi mắt, định dùng Linh Mục thuật nhìn cho rõ. Quả nhiên là huyễn thuật! Bất quá may là loại đơn giản nhất, Triệu Địa thầm cảm thấy mình may mắn. Hiển nhiên huyễn thuật nơi này được sử dụng nhắm vào phàm nhân, chỉ cần tu sĩ có Linh Mục thuật cẩn thận quan sát, cũng có thê phát hiện chỗ sơ hở trong đó.
Sơ hở này nằm trên một gốc đại thụ thật to bên tay phải Triệu Địa cách đó không xa. Cây đại thụ này mơ hồ có linh quang nhàn nhạt dao động, trừ chuyện này ra, nêu cẩn thận quan sát một chút, có thể thấy rằng lá trên đại thụ này thoạt nhìn dường như lay động theo gió, nhưng trên thực tế mỗi lần lay động như vậy, biên độ và tần số giống hệt như nhau, không liên quan gì tới hướng gió hay gió mạnh hay nhẹ.
Triệu Địa thi triển một đạo Kim Cương Tráo cho mình, nhất thời toàn thân được một mảnh kim quang mờ mờ bao quanh. Giữa kim quang, Triệu Địa đi thăng về phía đại thụ, tới trước đại thụ rồi nhưng vẫn không có vẻ gì là dừng lại.
Trong khoảnh khắc Kim Cương Tráo của Triệu Địa chạm vào đại thụ, đại thụ chợt chớp động linh quang mấy cái, biến mất không thấy. Đến sau khi Triệu Địa xuyên qua rồi, lại khôi phục thành một gốc đại thụ xanh um như trước.
Triệu Địa trong kim quang dễ dàng xuyên qua đại thụ, cảnh sắc trước mặt hắn cũng theo đó thình lình biến hóa.
Trước mặt Triệu Địa không còn núi xanh cây xanh gì nữa, mà rõ ràng là một mảng Đào Hoa lâm đỏ rực. Xa hơn một chút có một ngọn núi cao ngất tận mây, vô cùng xinh đẹp, mà một ngọn thác giống như sợi bạc đang chảy ra từ giữa sườn ngọn núi này. Tiếng nước chảy rào rào chính là từ ngọn thác này truyền tới.
Triệu Địa nhắm hướng thác nước, chậm rãi băng qua Đào Hoa lâm không lấy gì làm rậm rạp này. Lúc này đang là đầu hạ, dưới chân núi trăm hoa rơi rụng ngổn ngang. Mà nhiệt độ trong núi hơi mát mẻ, đang là lúc hoa đào nở rộ. Nghe thấy mùi hoa thơm nức xộc vào mũi, Triệu Địa không nhịn được dùng Hán ngữ nhẹ giọng ngâm nga: “Tháng Tư dưới thế không còn cỏ, hoa đào cửa Phật lại nỡ ra.” Thế nhưng nơi này chỉ có núi có hoa đào, lại không có một ngôi chùa nào cả, nếu không thật đúng là vô cùng hợp cảnh.
Nhưng khi hắn xuyên qua Đào Hoa lâm, lại thấy được một màn còn hơn cả hợp cảnh.
Trong đầm nước xanh biếc chu vi chừng trăm thước bên dưới thác nước, đang có một thiếu nữ tóc đen tới ngang lưng, thân hình tuyệt mỹ đang lộ thể mà tắm.
Lúc này cách thiếu nữ kia còn chừng mấy trăm thước, Triệu Địa lập tức ngừng bước. Hắn chú ý thấy trên người thiếu nữ này có linh quang chớp động, cũng là một người tu tiên. Đây cũng là vị tu sĩ đầu tiên mà Triệu Địa gặp được từ sau khi hắn rời khỏi Giản gia. Chẳng qua là Triệu Địa không ngờ rằng gặp dưới một nữ tu sĩ thân hình nóng bỏng dưới tình huống “hoa đào mở rộ, xuân quang lãng mạn” như vậy.
Hiển nhiên thiếu nữ kia chưa phát giác ra Triệu Địa, trong lòng hắn xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, quyết định lặng lẽ quay trở vào Đào Hoa lâm.
Thiếu nữ đang tắm dưới đầm vui vẻ, chợt nghe từ Đào Hoa lâm cách đó không xa truyền tới một giọng nam: “Tháng Tư dưới thế không còn cỏ, hoa đào trên núi lại nở ra”.
– Người nào đó, đừng qua đây!
Thiếu nữ bị dọa sợ đến nỗi vội vàng trầm toàn thân xuống làn nước xanh trong dưới đầm, chỉ để lộ cái đầu, cảnh giác nhìn về phía rừng đào.
Từ rừng đào chui ra một nam tử cao gầy thân vận y phục thế tục hoa lệ, sau khi thấy cảnh này vội vàng xoay người, đưa lưng về phía thiếu nữ hăng giọng nói:
– Tiên tử chớ trách, tại hạ muốn đi Lưu Vân phường thị, trong lúc vô tình xông vào nơi đây, kính xin tiên tử thứ lỗi.
Thiếu nữ thấy trên người đối phương cũng có linh quang chớp động, bất quá từ mức độ dao động linh quang mạnh yếu mà xem, tựa hồ tu vi chưa ra hình dáng gì. Hơn nữa từ thanh âm phán đoán, ước chừng là một thiếu niên miệng còn hơi sữa, lập tức trong lòng đại định, hô to với thiếu niên kia:
– Ngươi không nên qua đây, hãy trở vào trong Đào Hoa lâm trước.
Thấy thiếu niên thức thời nghe lời, tiến vào trong Đào Hoa lâm không thấy bóng dáng, thiếu nữ lập tức nhanh chóng lau khô thân thể mặc lại xiêm áo, đợi đến khi tâm tình bình phục, lại nhìn về phía Đào Hoa lâm hô to:
– Đạo hữu có thể đi ra gặp mặt được rồi.
Triệu Địa nghe vậy chậm rãi từ trong rừng đào đi ra, sau khi đi tới trước người thiếu nữ mấy chục thước bèn ngừng lại. Trước bởi vì cách khá xa, cộng thêm chỉ là vội vã liếc qua, hắn cũng không thấy rõ ràng dung mạo thiếu nữ. Bây giờ mới nhìn rõ, thì ra đối phương là một mỹ nữ mắt phượng mày ngài, mũi cao miệng nhỏ. Xem tuổi tác dường như lớn hơn hắn một, hai tuổi. Đồng thời Triệu Địa cũng chú ý tới tu vi của đối phương, dường như cao hơn mình một chút, có vẻ như là Luyện Khí kỳ tầng năm.
Triệu Địa hai tay ôm quyền làm lễ.
– Tại hạ trong lúc vô tình quấy rầy nhã hứng tiên tử, kính xin tiên tử thứ lỗi. Tại hạ muốn hỏi lối vào Lưu Vân phường thị ở nơi nào, không biết tiên tử có thể chỉ điểm cho đôi chút hay không?
– Lưu Vân phường thị mà đạo hữu nói đúng là cách nơi này không xa, lối vào nằm trên một tuyệt bích giữa sườn một ngọn núi nằm ở phía Tây Nam cách đây ngoài sáu mươi dặm. sẽ rất dễ dàng tìm được. Cụ thể là ở…
Dáng vẽ thiếu nữ rõ ràng là cự tuyệt người từ ngoài ngàn dặm, lạnh lẽo như băng. Bất quá hai má nàng ửng đỏ, trong lòng vẫn còn đang băn khoăn không biết đối phương có nhìn thấy gì không, giọng nói lại hết sức bình thản, không có vẻ gì là nhiệt tình.
Thấy thiếu nữ trả lời câu hỏi của mình, Triệu Địa cũng không dám dây dưa nhiều, sau khi cảm tạ mấy câu bèn đi về phía Tây Nam.
Cho dù là chạy hết tốc độ, năm sáu tiếng sau, cũng là hai, ba canh giờ sau theo ngôn ngữ Thiên Nguyên đại lục, Triệu Địa mới tìm được chỗ mà thiếu nữ kia nói. Trước mặt hắn là một vách núi cơ hồ dựng đứng, phần cách chân núi hai ba trăm thước trở lên đều bị mây mù dày đặc che khuất, cho nên không thể nhìn thấy cả vách núi này cao bao nhiêu.
Xem ra lối vào nằm trong sương mù dày đặc kia, nhưng nơi này cách mặt đất cao như vậy, làm sao mới có thể đi lên được?
Cả vách núi này là nham thạch trơn nhẵn, gần như không có chỗ bám để trèo lên.
Trừ phi là có thể nắm giữ Đằng Không thuật thuần thục, hoặc có được một món pháp khí phi hành trong tay mới có thể trực tiếp bay vào trong mây mù.
Mà Lưu Vân phường thị rõ ràng chủ yếu là nơi giao dịch của tu sĩ Luyện Khí kỳ sơ trung cấp, hơn nữa bất cứ một món pháp khí phi hành nào cũng có giá không rẻ, hiển nhiên không thể nào mỗi tu sĩ tới Lưu Vân phường thị đều có thể có được.
Triệu Địa vận dụng Linh Mục thuật đến cực hạn, ngoại trừ có thể nhìn ra linh quang chớp động nhàn nhạt trong sương mù, không còn nhìn thấy được gì khác. Hiển nhiên vách núi này cũng không phải là tồn tại thật sự, mà cũng do huyễn thuật hóa thành giống như cây đại thụ trước đó.
Triệu Địa tìm xung quanh vài vòng, bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là trở về đường cũ, tìm lại vị tiên tử kia hỏi cho rõ ràng một chút, nếu như đối phương còn ở đó.
Bởi vì sợ nữ tu sĩ kia sẽ rời đi, cho nên Triệu Địa bước nhanh hơn.
Chỉ đi về không tới một canh giờ, chợt phía trước truyền tới một tràng tiéng la hét của cả nam lẫn nữ. Một nữ một nam một trước một sau từ trong rừng cây cách đó không xa vọt ra, cách nhau bất quá chừng trăm thước, hơn nữa khoảng cách giữa hai người càng ngày càng ngắn, người trước bất cứ lúc nào cũng có thể bị người sau đuổi kịp.
Triệu Địa sợ hết hồn, phản ứng đầu tiên chính là xoay người rời đi. Nhưng tốc độ của hai người kia cực nhanh, hắn chỉ mới xoay người chạy được mấy bước, đã bị hai người phát hiện.
– Đạo hữu dừng bước, đạo hữu cứu mạng! A, ngươi là vị đạo hữu đã gặp buổi sáng…
Thiếu nữ đang chạy trốn chợt thấy phía trước có người, lập tức lớn tiếng kêu cầu cứu, ngay sau đó lập tức nhận ra y phục của Triệu Địa.
Triệu Địa nghe thấy giọng nói này quả thật là của vị tiên tử kia, vô cùng sững sờ, lập tức xoay người dừng bước.
Dù sao lấy tốc độ của hắn không chạy được bao xa cũng sẽ bị đuổi theo, đến lúc đó chắc chắn sẽ không thoát khỏi liên lụy, không bằng dứt khoát ở lại.
Đương nhiên Triệu Địa cũng biết nhất định gặp nguy hiểm, bằng không vì sao thiếu nữ tu vi còn cao hơn hắn một tầng lại hô cứu mạng như vậy. Kim quang chợt lóe, hắn đã thi triển pháp thuật phòng ngự Kim Cương Tráo cho mình.
Lúc này thiếu nữ không còn dáng vẻ lạnh lùng như băng giá lần đầu tiên gặp mặt, mà hai má đỏ bừng, mồ hôi đổ đầm đìa, lại càng tăng thêm vài phần diễm lệ. Nàng nhìn Triệu Địa gật đầu cảm kích một cái, đứng song song cùng Triệu Địa, cách nhau vài thước.
Lúc này nam tử một mực điên cuồng đuổi theo sau lưng nàng cũng đã chạy tới, lẳng lặng dừng lại cách hai người chừng hai ba mươi thước.
Đây là một thanh niên nhìn qua ôn nhu nho nhã, ngoại trừ hai hàng ria mép trông hơi bỉ ổi ra, thậm chí còn có vài phần anh tuấn, đang nhìn hai người với ánh mắt chế giễu.
Sau khi thấy rõ dao động linh khí trên thân người nọ, trong lòng Triệu Địa âm thầm kêu khổ.
Thanh niên nam tử này không ngờ có tu vi Luyện Khí kỳ tầng tám, cao hơn xa so với Triệu Địa và vị nữ tu sĩ kia.
– Hai vị có gì hiểu lầm vậy, tiểu đệ chẳng qua là đi ngang qua đây, tất cả đều là người tu tiên, mọi người dĩ hòa vi quý đi thôi!
Triệu Địa vừa nói nhảm mấy câu, vừa xoay chuyển đầu óc thật nhanh tính toán đối sách, đồng thời lặng lẽ lấy ra sẵn Trảm Tiên Phi Đao cùng mười mấy đạo phù lục giấu trong tay áo.
– Ha ha, ta còn tưởng rằng nàng tìm được cứu tinh nào đó, không ngờ rằng tu vi còn thấp hơn cả nàng!
Thanh niên nam tử nhìn lướt qua Triệu Địa, cười khan hai tiếng:
– Các ngươi một kẻ tầng thứ tư một kẻ tầng thứ năm, cho dù là liên thủ cũng không phải đối thủ của bản đại gia. Chi bằng ngoan ngoãn buông tay chịu trói đi thôi, để cho bản đại gia hưởng lạc một phen, nói không chừng còn có thể tha mạng cho hai ngươi!
Theo như lời nói của thanh niên này, hiển nhiên là nhìn trúng vị nữ tu sĩ kia, muốn cướp sắc.
– Hừ! Nằm mơ!
Thiếu nữ tức tối phun một bãi nước bọt, bạch quang chợt lóe, trong tay nàng lập tức xuất hiện một món pháp khí màu vàng sẫm giống như lệnh bài.
– Ngươi dám giết người hành hung ở phụ cận Lưu Vân phường thị, không sợ có tu sĩ cao cấp đi ngang qua trừng trị ngươi giữ gìn chánh pháp hay sao?
Thiếu nữ còn muốn hù dọa đối phương một cái, định làm cho y phải e ngại chùn tay.
– Hừ! Đừng nghĩ sẽ có người cứu nàng, mấy ngày nay cũng không phải là đầu tháng, sẽ không có người đi ngang qua đây. Nàng nên nghe lời đại gia đi thôi, vui vẻ cùng đại gia một phen, nói không chừng sau khi hưởng lạc xong sẽ không chịu rời đại gia nữa là…
Nam tử không thèm để ý, vẫn tiếp tục lớn tiếng trêu cợt.
– Thà là ta không rời thải giám chứ không thèm ngươi!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!