Chương 63:
Thời khắc này, trong đầu cô chỉ toàn là cái nhìn khác thường và nụ cười ẩn ý mà Triệu Dân Thường dành cho Tô Tuệ Anh, sự ưu tú của Tô Tuệ Anh không ai có thể hiểu rõ hơn cô, Triệu Dân Thường có thể nhìn trúng Tô Tuệ Anh dù chỉ một chút cũng không có gì lạ, nhưng vừa nghĩ đến chuyện trong chuyến đi có thêm một người phụ nữ cùng cô tranh một người đàn ông, trong lòng cô rất không thoải mái, cho dù người phụ nữ này là bạn thân nhất của cô, và Tô Tuệ Anh có lẽ căn bản cũng không có ý đồ đó.
“Lâu vậy, tao chưa chuẩn bị gì cả.”
Tô Tuệ Anh lo lắng, hôm nay là cô từ nhà Tuệ Kỳ đi ra, đừng nói đến thay quần áo, đến bộ quần áo bây giờ cô mặc trên người cũng là mượn của Tuệ Kỳ.
“Không sao, trong tủ ở sau xe đã chuẩn bị rất nhiều đồ dùng hàng ngày rồi.”
Trả lời câu hỏi này lại chính là người ngồi trên ghế trước – Triệu Dân Thường.
Tô Tuệ Anh cắn cắn môi, Tổng tài đã lên tiếng rồi cô còn nói được gì nữa, mượn điện thoại của Tuệ Kỳ gọi điện về cho bố mẹ (điện thoại của cô hôm qua đã bị Hoắc Anh Tú làm hỏng rồi), may có lời nói dối hôm qua làm cơ sở, Tô Tuệ Anh có thể nhẹ nhàng và dễ dàng nhận được cái gật đầu của bố mẹ, đặt biệt là Ba Lâm, luôn luôn dặn dò công việc của cô đông thời cũng không được quên chăm sóc tốt cho bản thân.
Tắt điện thoại, Tô Tuệ Anh còn muốn gọi điện cho Sở Trình Thiên, nói với anh cô phải đi 3 đến 7 hôm, nếu anh ta không tìm được cô, anh ta nhất định lo đến phát điên mất.
Ai biết, Triệu Dân Thường dường như đã sớm đoán ra cuộc gọi thứ hai của cô là gọi cho Sở Trình Thiên, đột nhiên nghiêng mình qua, giang rộng cánh tay dài bá đạo lấy đi chiếc điện thoại trong tay Tô Tuệ Anh, nghiêng mắt liếc nhìn rồi nói “Đừng nghĩ rằng bây giờ không ở văn phòng thì không phải làm việc nha, trong thời gian làm việc, trước mặt Tổng Tài tôi đây cô hết gọi điện thoại lại nghe điện thoại, rốt cuộc cô có để tâm đến công việc của mình không?”
“Tổng tài….Tôi…..”
Bây giờ quả thực là thời gian làm việc, nhưng cô chỉ là muốn gọi hai cuộc điện thoại cho những người quan trọng nhất của cô để báo bình an thôi mà, ai mà biết đến cái thôn Ôn Ôn núi sâu nghèo nàn, khỉ ho cò gáy này, điện thoại liệu có còn bắt được tín hiệu, cô vẫn nên có sự phòng bị, có gì là quá đáng chứ.
Nhưng Triệu Dân Thường căn bản không hề cho cô cơ hội để giải thích, vung cái tay, lấy lại rồi nói trước: “Tôi với cô đổi vị trí, cô lên phía trước ngồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!