Chương 124: Cô là ma quỷ
Bảo sao lúc Varange quay về Hoa Quốc, có người mắng, bảo anh ta mang đống sắt vụn này về làm gì, chiếc thuyền này đã đậu ở bến cảnh nước nào đó lâu như thế, nhất định bên trong đã sớm bị gián điệp nước khác thăm dò hết rồi.
Sau đó có người mắng lại, không khởi động chiếc thuyền khổng lồ thì bên trong giống như một tòa mê cung, nếu thật sự có quốc gia khác phái gián điệp đi vào, thì chắc có lẽ người đó đã chết trong đó từ lâu rồi.
Lúc ấy cảm thấy họ đã quá cường điệu hóa lên, hôm nay tận mắt nhìn thấy mới biết, người ta nói như thế coi như là nhẹ nhàng lắm rồi.
“Đi theo tôi.” Chu Nguyên Hạo làm đầu tàu gương mẫu, chạy lên phía trước, tôi hỏi: “Anh có biết đường đi không?”
Anh duỗi ngón trỏ ra chỉ vào huyệt Thái Dương: “Tôi đã ghi tạc cả tấm bản đồ đó vào đây rồi.”
Tôi lập tức im lặng, người ta lớn lên đẹp trai, tiền lại nhiều, còn là một học sinh xuất sắc nữa, thế muốn bọn tép riu chúng tôi sống sao đây?
Thuận lợi đi đến trước cửa phòng trung tâm điều khiển, trong lòng tôi có chút bồn chồn, quá thuận lợi, cảm giác giống như đây là một cái bẫy.
Chu Nguyên Hạo cũng phát hiện ra, cúi đầu nói với tôi: “Em chờ ở bên ngoài nhé, tôi đi vào dò đường trước.”
Tôi gật đầu nhẹ, cầm cây kiếm gỗ đào canh gác: “Cẩn thận một chút.”
Chu Nguyên Hạo bay xuyên tường vào phòng trung tâm điều khiển, thời gian trôi qua từng phút từng giây, trong lòng tôi có chút lo lắng, sao anh ấy vẫn chưa ra nữa? Không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Tôi cắn môi dưới, không được, tôi không thể ngồi chờ ở đây mãi được.
Tôi đẩy cửa một cái, không ngờ cửa không khóa, tự mình yên lặng đẩy cửa bước vào. Ở bên trong ngoại trừ thiết bị ra thì chẳng có gì cả, không gian yên tĩnh đến đáng sợ.
Tôi cẩn thận bước về phía trước, bỗng nhiên chỗ sâu nhất của căn phòng, cỗ máy cao hai mét phát ra tiếng “Xoẹt xẹt…”, sau đó từ từ di chuyển.
Sau lưng cỗ máy đó là một cái cửa sắt, bên trên có một cái bánh lái trông như ổ khoá cửa, bánh lái khoá cửa vốn đã đóng lại tự động di chuyển, sau đó cửa sắt phát ra tiếng “Kẽo kẹt..”, im lặng mở ra.
Phía sau cửa sắt là một mảng trắng xoá, khắp nơi treo toàn là những chiếc màn che bằng nhựa trong suốt, tôi từ từ bước vào, vén một chiếc màn lên, phát hiện bên trong đang tiến hành giải phẫu.
Bên trong đặt hai chiếc giường phẫu thuật song song nhau, một người là thanh niên thân thể khỏe mạnh, một người là ông cụ mặt toàn nếp nhăn, người trẻ tuổi bị mổ bụng, một gã bác sĩ đeo khẩu trang đang lấy quả tim còn đang co bóp từ trong bụng người đó ra, sau đó đặt nó vào giữa lồng ngực cụ già.
Mà trong phong tiểu phẫu bên kia, nơi được ngăn cách bằng một tấm màn nhựa có hai đứa bé chừng mười mấy tuổi đang nằm, một đứa xanh xao vàng vọt, đứa còn lại thì làn da trơn bóng, vừa nhìn là biết nó là con nhà giàu.
Đứa bé ốm yếu bị khoét hai mắt đi, ghép cho đứa trẻ nhà giàu.
Tôi nhìn mà ớn lạnh cả người.
Đột nhiên, sau lưng có quỷ khí lượn lờ, tôi đột ngột quay đầu lại thì thấy một người mặc trang phục của thuyền trưởng và người đàn ông nước ngoài đi tới, ông ta có bộ râu quai nón, thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, trông rất phong độ.
“Hasat?” Tôi lui về sau một bước, trong tay nắm chặt một tấm bùa trấn tà.
Hasat nói: “Tôi cứu được rất nhiều người, nội tạng của một kẻ nghèo có thể cứu sống được nhiều người giàu có, mà người giàu có thì tạo ra nhiều giá trị cho xã hội hơn người nghèo gấp trăm gấp nghìn lần.
Ông ta chỉ vào cụ già cấy ghép tim: “Ông ta là chủ tịch của một công ty hoá mỹ phẩm nước Pháp, một tay ông ta thành lập nên đế chế hoá mỹ phẩm, giúp vô số người được ấm no. Nếu ông ta chết rồi thì sẽ có rất nhiều người thất nghiệp, không biết bao nhiêu trẻ con sẽ chết vì đói.”
Ông ta quay đầu lại nhìn về phía tôi, lạnh lùng nói: “Tôi đang làm việc thiện, tại sao các người không ai hiểu hết vậy?”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Những lời này, mấy người cứ để dành đi nói với Thượng Đế đi, tha thứ cho ông là chuyện của ngài ấy, còn nhiệm vụ của tôi chính là tiễn ông lên gặp ngài.”
Lời còn chưa dứt, kiếm gỗ đào của tôi liền mang theo bùa trấn tà đâm tới.
Nhưng tôi không đâm trúng thứ gì cả, ngược lại là tấm bùa trấn tà “Xèo..” một tiếng, cháy thành tro.
Bỗng nhiên, tay của Hasat từ phía sau bóp cổ tôi, tôi lập tức cảm thấy linh lực trong cơ thể mình bị phong bế, tứ chi bủn rủn không có sức.
Cái tên Hasat này, thực lực của ông ta sắp đạt đến ma nhiếp thanh rồi!
“Người cản trở tôi đều phải chết.” Hasat lạnh giọng nói: “Mang cô ta qua đó, móc tất cả nội tạng trong cơ thể cô ta ra cho tôi, không được cho cô ta sử dụng thuốc tê.”
Mấy tên bác sĩ và y tá lao đến, túm lấy tứ chi tôi, kéo tôi đến bàn giải phẫu, tay chân của tôi bị trói chặt, bọn họ đẩy chiếc xe đẩy tới, trên xe bày đủ loại dụng cụ giải phẫu.
Tôi nghiến răng thật chặt, thật quá chủ quan, rõ ràng đã biết là cạm bẫy mà vẫn bước vào.
Một đám bác sĩ y tá vây quanh tôi, sắc mặt của họ tái nhợt, con mắt đen kịt, lộ ra ánh mắt khát máu.
Một bác sĩ mổ chính trong đó nhận dao phẫu thuật trong tay y tá, cây dao đó toàn là gỉ sắt, còn có mùi máu tươi nồng nặc nữa.
Quần áo của tôi bị cởi hết, lộ ra làn da trơn bóng trắng nõn, bác sĩ khoa tay múa chân trên ngực tôi một lát, đang định bắt đầu thì Hasat bỗng đi tới, nói: “Lấy giác mạc của cô ta trước.”
Y tá dùng một loại dụng cụ khủng bố cố định đầu của tôi, sau đó lại dùng một thứ gì đó banh mắt tôi ra, để tôi không nhắm mắt lại được.
Bác sĩ mổ chính đưa dao nhỏ về phía mắt của tôi, tôi chưa từng có cảm giác kinh khủng như thế, có thể tưởng tượng được rằng, khi ấy những người bị mổ nội tạng ra tuyệt vọng đến cỡ nào, oán khí nặng nề đến cỡ nào.
Miệng tôi bị đút một trái bóng nhựa, không phát ra tiếng được, chỉ có thể phát ra những tiếng “A… A…”. Mắt thấy dao nhỏ sắp đâm vào mắt tôi, cái trán bỗng nhiên nóng lên, nóng đến mức như muốn cháy.
Một tiếng giòn giã vang lên, cây dao trong tay bác sĩ mổ chính rơi xuống đất, gương mặt lộ ra biểu cảm vô cùng khủng khiếp.
Trán của tôi toả ra ánh sáng vàng chói, tất cả bác sĩ và y tá đều biến thành làn khói đen, chui hết vào trong trán của tôi.
Hasat kinh hãi, lui về sau hai bước, sợ hãi nói: “Ma! Cô là ma!”
Lời còn chưa dứt, cổ của ông ta đã bị Quang Tiên màu đen quấn lấy, tôi lập tức cảm thấy tay chân có thể hoạt động lại, dùng sức cởi trói và cầm cây kiếm gỗ đào bị ném sang một bên lên, đưa tay đâm vào trái tim Hasat.
Miệng vết thương của Hasat tỏa ra ánh sáng đen, cây roi đen kia quấn chặt hơn nữa, bẻ đầu ông ta xuống.
Đúng lúc tướng quân Kim Giáp bay từ bên ngoài vào, tàn phá linh hồn Hasat, bắt đầu vui vẻ hút.
Cảnh sắc xung quanh nhanh chóng tan biến, rèm nhựa biến mất, bàn giải phẫu đã sớm gỉ sắt, biến thành một gian phòng không biết đã bị bỏ không bao lâu rồi.
“Tiểu Lăng, không phải tôi đã nói với em rồi sao, tôi bảo em ở bên ngoài chờ tôi mà?” Chu Nguyên Hạo tới nâng tôi dậy, lo lắng: “Em bị thương hả?”
Tôi lắc đầu, sờ lên cái trán: “Trán của tôi có phải có thứ gì đó không?”
Chu Nguyên Hạo cẩn thận quan sát: “Không có gì cả, bọn họ làm gì trán em à!”
Tôi bỗng nhiên mở to hai mắt: “Cẩn thận!”
Chu Nguyên Hạo chẳng thèm quay đầu lại, anh cầm kiếm gỗ đào của tôi lên, trở tay vươn một cái là đã đâm trúng đầu của một lệ quỷ mang hình hài y tá, lệ quỷ lập tức hóa thành khói đen.
Tôi bước xuống bàn giải phẫu, trông thấy bên trong căn phòng này đột nhiên xuất hiện rất nhiều quỷ hồn, có bác sĩ y tá, có trưởng phi hành đoàn, còn có một vài hành khách bị mổ bụng nữa, tất cả đều hung thần ác sát đánh về phía chúng tôi.
Chu Nguyên Hạo trầm giọng nói: “Nguy rồi, chúng ta giết Hasat, đồng thời cũng thả tất cả ma trên thuyền này ra luôn.”
“Làm sao bây giờ?” Tôi vội vàng hỏi.
“Mở đường máu chạy ra ngoài.” Chu Nguyên Hạo nói: “Đến công viên trung tâm tìm thanh niên quý tộc kia, anh ta có cách siêu độ tất cả quỷ hồn.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!