Chương 141: Tôi thích em
Lần này, tôi đã quá lạm dụng sức mạnh nên đã bị đưa đến bệnh viện nằm vài ngày. Nhưng có lẽ do thực lực của tôi tăng lên nên vết thương rất mau lành, chưa đầy một tuần đã có thể xuất viện.
Hồ Phương Lâm đã đích thân đến thăm tôi, còn tặng tôi một viên thuốc chữa bệnh làm quà cảm ơn và nói với tôi rằng sau này nhất định không được tự ý mở cánh cửa địa ngục nữa. Thân thể hiện tại của tôi không thể chịu được sức mạnh khủng khiếp như vậy. Lần này nếu không nhờ Kiều Minh Hiên ra tay ngăn cản, giờ đây có lẽ tôi đã ở trong địa ngục rồi.
Tôi bị bệnh mấy ngày nay, đám người Tống Anh, Vương Khánh thay nhau đến bệnh viện chăm sóc tôi. Tôi nói với bọn họ rằng tôi vô tình bị ngã khi leo núi, Tống Anh đã phê bình tôi một trận. Một tuần yên bình nữa lại trôi qua, tôi gọi điện cho Chu Nguyên Hạo, nhưng anh ấy đều không ở trong khu vực phục vụ, tôi chỉ có thể lo lắng chờ anh ấy quay trở lại.
Đêm đó, khi đang ngủ mê man, bỗng nhiên một cơn gió thổi qua khiến tôi bừng tỉnh dậy, tôi nhặt cây kiếm đào dưới gối lên, lớn tiếng hỏi: “Ai?”
Một bóng người nhào về phía tôi, ôm tôi vào lòng, tôi bàng hoàng một chút, sau đó mừng rỡ hỏi: “Chu Nguyên Hạo, anh về rồi à?”
Nhưng rồi tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn: “Nguyên Hạo, anh không sao chứ?”
Hai mắt Chu Nguyên Hạo đỏ như máu, ở trong bóng tối nhìn giống như dã thú. Tôi hơi hốt hoảng, đang định nói gì đó thì anh ấy đột nhiên lao về phía tôi, không nói hai lời, xé toạc quần áo của tôi, mãnh liệt tiến vào. Động tác của anh vô cùng thô bạo khiến tôi đau đớn đến cau mày.
Chúng tôi quen nhau đã lâu, nhưng chưa bao giờ anh ấy lại thô bạo như vậy, tôi bực bội cắn vào vai anh, lưu lại một dấu răng thật sâu, nhưng anh lại có vẻ hưng phấn hơn, động tác cũng càng lúc càng mạnh hơn.
Anh gần như lăn lộn cả đêm rồi mới dừng lại, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng tủi thân, nước mắt lập tức lăn dài.
Lúc này, Chu Nguyên Hạo mới bình tĩnh lại một chút, anh ôm chặt lấy tôi, không ngừng hôn lên má tôi: “Tôi xin lỗi, Tiểu Lăng, tôi xin lỗi, vừa rồi tôi không kiềm chế được bản thân mình, tha thứ cho tôi.”
Tôi tức giận đẩy anh ra: “Rốt cuộc là anh đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Vẻ mặt Chu Nguyên Hạo có chút mệt mỏi, anh nói: “Tôi vừa luyện ra một viên đoàn oán khí, cho nên oán khí đó đấu đá lung tung trong linh hồn của tôi. Thiếu chút nữa là tôi đã không thể kiểm soát được rồi. Tôi chỉ có thể nhanh chóng quay trở lại đây tìm em. Em là người Cửu Âm, cùng em làm chuyện đó có thể giúp tôi tiêu trừ oán khí.”
Nhìn thấy dáng vẻ tội lỗi của anh, tôi không đành lòng trách móc anh nữa, tôi đáp: “Vậy bây giờ anh đã tiêu trừ hết oán khí chưa?”
Anh gật đầu: “Thật may là đã kiểm soát được. Để tiêu trừ hoàn toàn thì cần một khoảng thời gian nữa. Có điều đã có em ở đây thì cũng không phải vấn đề gì khó khăn cả.”
Tôi đỏ mặt, đẩy anh một cái: “Hừ, ai muốn giúp anh chứ!”
Anh ôm tôi vào lòng: “Tất cả đều là lỗi của tôi. Em muốn đền bù gì, cứ việc nói ra, tôi nhất định sẽ làm.”
Tôi chăm chú nhìn anh: “Vậy tôi muốn mặt trăng trên trời, anh hái xuống cho tôi đi.”
Anh khẽ cau mày, dường như có chút khó xử, tôi bèn vỗ nhẹ vào mặt anh: “Được rồi, được rồi, không làm khó anh nữa. Nói cho tôi biết đi, lần này anh đến khu Hoàng Liên Sơn có thu hoạch được gì không?”
Chu Nguyên Hạo kể cho tôi nghe về những gì anh ấy thấy ở Khu Hoàng Liên Sơn. Ở đây liên tục có người mất tích. Sau khi lần theo dấu vết, anh ấy đã tìm thấy một ngôi miếu đổ nát ở sâu trong núi. Bên trong miếu thờ một bức tượng đá hình thù kỳ lạ.
Nhìn giống người nhưng lại rất gầy gò với bốn cánh tay dài, và trong lòng mỗi bàn tay đều có hình cái miệng.
Anh còn tìm thấy một tấm bia đá trong ngôi miếu, trên tấm bia đá nói rằng bức tượng đá thực chất là thi thể của một vị thần cổ đại. Vị thần này thần thông quảng đại, hiểu biết tất thảy mọi điều trên thế gian. Chỉ cần người dân địa phương này hiến tế những đứa trẻ sơ sinh cho ông ta, bọn họ có thể có được bất cứ thứ gì mà họ muốn. Mấy trăm năm trước, hiến tế đã trở thành một tục lệ ở đây. Hằng năm đều có hàng nghìn đứa trẻ trở thành vật hiến tế cho ông ta.
Sau đó, một vị đạo sĩ từ Lãm Sơn đi ngang qua đây và nói rằng ông ta không phải là thần tiên, mà là một lệ quỷ ác độc. Vị đạo sĩ đã hi sinh mạng sống của mình để giết chết ông ta. Sau khi chết, ông ta liền biến thành một tượng đá.
Nhưng không ngờ những người dân ngu muội ở nơi đây đã cho rằng vị đạo sĩ đã chặt đứt con đường tiền tài của bọn họ. Bọn họ ném xác của vị đạo sĩ cho chó ăn, thay vào đó, bọn họ tôn thờ bức tượng đá ma quái này, mong ước được phù hộ độ trì, thăng quan tiến chức.
Sau hàng trăm năm, ngôi miếu này đã bị bỏ hoang, nhưng những bức tượng đá thì vẫn còn ở đây.
Chu Nguyên Hạo nhận thấy rằng quỷ khí trong ngôi miếu sẽ trở nên rất mạnh vào ban đêm.
Anh bèn nấp trong miếu thờ cách đó không xa để quan sát. Nửa đêm, anh thấy một người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy bước ra khỏi ngôi miếu. Người phụ nữ đi ra khỏi núi, rất nhanh sau đó đã dẫn theo một người đàn ông trẻ tuổi trở về. Người đàn ông kia mặc bộ đồ leo núi, vừa nhìn đã biết là khách du lịch bị lừa vào đây.
Anh ta hoàn toàn bị mê hoặc bởi sắc đẹp của người phụ nữ. Hai người vừa bước vào ngôi miếu thì bức tượng đá kia liền đứng dậy. Bọn họ chuẩn bị đến gần thì hai mắt của tượng đá đột nhiên bắn ra những tia sáng đỏ rực như máu, chiếu vào trái tim của người đàn ông.
Người đàn ông như bị thôi miên, vẫn tiếp tục bước đi, nhưng lồng ngực của anh ta đã tự động mở phanh ra, trái tim anh ta bay ra ngoài, lơ lửng trên không trung, và vẫn đập liên hồi.
Từ phía sau, Chu Nguyên Hạo bắt đầu ra tay.
Năm đó, thực lực của vị đạo sĩ Lãm Sơn kia có hạn nên không thể giết được lệ quỷ địa ngục này, nhưng ông đã trấn áp nó. Trải qua nhiều năm, phong ấn bị nới lỏng và lệ quỷ bắt đầu tác oai tác quái trở lại. Chỉ cần hắn ta ăn đủ chín mươi chín trái tim thì sẽ có thể phục hồi, thậm chí còn có thể được thăng cấp thành ma nhiếp thanh, làm hại dân lành.
Chu Nguyên Hạo cùng hắn ta đại chiến một trận, cuối cùng chiến thắng trong gang tấc, chiếm được đoàn oán khí trong cơ thể hắn ta, rồi nhanh chóng chạy đi.
Cuộc chiến của bọn họ gây ra động tĩnh khá lớn, thu hút sự chú ý của nhiều người. Chu Nguyên Hạo đã trốn khỏi thành phố, tìm một nơi an toàn ở ngoại ô để luyện hóa đoàn oán khí. Nhưng anh không ngờ oán khí này lại mạnh mẽ như vậy, gần như khiến anh tẩu hỏa nhập ma.
Bất kể là người sống hay yêu ma, đều gặp phải rủi ro rất lớn trong việc luyện hóa đoàn oán khí. Đặc biệt là một linh hồn sống như Chu Nguyên Hạo có thể sẽ bị oán khí nuốt chửng, sự sống của anh sẽ cạn kiệt, thể xác sẽ chết hoàn toàn, mà linh hồn của anh sẽ trở thành lệ quỷ, chỉ biết lấy giết chóc làm thú vui.
Tôi tức giận tát anh một cái khiến anh bối rối, sau đó tôi ấn anh xuống giường, đè lên người anh rồi giận dữ nói: “Sau này anh không được mạo hiểm như thế này nữa. Nếu còn phải luyện hóa đoàn oán khí, trước hết hãy về tìm tôi, có tôi ở đây, nhất định anh sẽ không chết đâu.”
Chu Nguyên Hạo thở dài nói: “Chỉ là tôi không muốn em cảm thấy tôi đang lợi dụng em.”
Tôi ngây người nhìn anh: “Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên lợi dụng, anh còn để ý một lần hay hai lần sao?”
Anh không nói nên lời, trong mắt có chút áy náy.
Cả đêm tôi trằn trọc không ngủ nổi, thế nhưng sáng hôm sau cũng không hề buồn ngủ. Tôi không để ý đến anh nữa, rời giường thức dậy ăn cơm.
Tôi đi học, còn anh thì ở nhà tiếp tục tiêu trừ oán khí còn sót lại trong người. Buổi chiều sau khi tan học, tôi định ra quán ăn mua mấy món anh ấy thích để mang về nhà thì nhìn thấy một chiếc xe Maserati màu trắng bạc đang đậu ở cổng trường. Tôi cảm thấy chiếc xe rất quen mắt. Cánh cửa xe bỗng bật mở ra, Chu Nguyên Hạo từ tốn bước xuống.
Da đầu tôi hơi tê dại, như thế này có phải đã hơi khoa trương quá rồi không? Không biết ngày mai những người khác sẽ nói về tôi như thế nào nữa.
Tôi đang định giả vờ như không quen biết anh, định quay đầu bỏ chạy, thì đã bị Tống Anh kéo lại: “Tiểu Lăng, đó không phải là bạn trai của chị sao? Anh ấy lái xe trông thật ngầu! Có phải gia đình anh ấy rất giàu có không? Tại sao lần trước anh ấy lại lái cái Van tồi tàn đó vậy? Làm em tưởng anh ấy là tình nhân được chị bao nuôi chứ!”
Trên trán tôi đầy những vạch đen, trí tưởng tượng của Tống Anh cũng quá phong phú rồi.
Chu Nguyên Hạo bước tới, một tay anh cầm chiếc ô màu đen, tay kia ôm một bó hoa hồng đỏ tươi, anh đi đến bên tôi rồi đưa bó hoa cho tôi: “Tiểu Lăng, cuối cùng em cũng tan học rồi. Tôi đã đợi em hai tiếng rồi đấy.”
Lúc này đã có rất nhiều người xung quanh túm lại xem, tất cả bọn họ đều chỉ trỏ về phía chúng tôi. Tôi do dự không biết có nên coi như không quen anh hay không. Thế nhưng cuối cùng tôi cũng không nỡ làm tổn thương anh.
Anh mỉm cười hồn nhiên, nói: “Tối hôm qua không phải em nói muốn trăng trên trời sao? Tôi đã chuẩn bị cho em rồi. Lên xe đi.”
Không đợi tôi phản ứng lại, anh đã nắm lấy tay tôi, kéo tôi lên xe, bỏ mặc Tống Anh, Vương Khánh và những người khác đang nhìn chúng tôi chằm chằm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!