Chương 237
Lúc này, Ngô Thiên Thiên cũng đi tới, nói: “Vậy cô có thể cảm ứng được đường đi ra ngoài sao?”
“Tôi đã thử qua, nhưng ……” Bỗng nhiên, tôi ngây ngẩn cả người, cúi đầu, thấy một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua bụng tôi.
“Hự.” Một âm thanh mơ hồ đẫm máu vang lên, lưỡi dao sắc bén lại rút ra, tôi quay đầu lại, nhìn về phía Ngô Thiên Thiên, trên mặt cô ta mang theo một nụ cười lạnh lùng khiến người ta sởn tóc gáy.
Diệp Vũ Lăng kinh hãi, gần như là Ngô Thiên Thiên ra tay trong nháy mắt, cô ấy cũng ra tay, sợi tơ màu hồng trong tay quấn quanh cổ Ngô Thiên Thiên.
Ngô Thiên Thiên rút kiếm về, giơ tay chặn sợi tơ màu hồng, sau đó cong người, xương sống bắt đầu tách ra khỏi lưng, trong âm thanh mơ hồ mật thiết, một bóng người mảnh khảnh chui ra từ cơ thể của cô ta.
Cảnh tượng kia cực kỳ quỷ dị đẫm máu, cho dù mọi người đều đã gặp qua không ít lệ quỷ, nhìn thấy trường hợp này dạ dày cũng không nhịn được quay cuồng một hồi, trong cổ họng vẫn luôn ựa ra nước chua.
Bóng người kia là một dáng người mảnh khảnh thấp bé, bộ mặt đàn ông có chút hèn hạ, cặp mắt tam giác của hắn nhìn chằm chằm tôi, bên trong tràn ngập thù hận và âm độc.
Tôi ôm bụng, chỉ vào hắn nói: “Ngươi là người Nhật Bản!”
Tôi đột nhiên phát hiện, tên đàn ông Nhật Bản hèn hạ kia lại không có tay phải.
Hắn thấy tôi nhìn chằm chằm tay phải của hắn, phẫn nộ nói: “Chính là ngươi, chính là ngươi hại ta bị tổ chức trừng phạt, mất đi tay phải! Cho nên ta tình nguyện lấy bí pháp linh hồn ra khỏi cơ thể, tới tìm ngươi báo thù.”
Đầu óc tôi quanh vòng vòng, dùng khẩu khí lạnh lùng nói: “Cái bóng đè kia, chính là quỷ nô của ngươi!”
Tên đàn ông Nhật Bản hèn hạ cười hì hì âm hiểm một tiếng, bỗng nhiên một luồng khí đen nồng nặc cuốn tôi qua đó, và sợi tơ màu hồng của Diệp Vũ Lăng hợp thành một hình bát quái, túm lấy đầu hắn.
Tên đàn ông Nhật Bản hèn hạ căn bản không né không tránh, cười ha ha nói: “Mày cho rằng, mày thu thập tất cả linh hồn của bọn họ trong thế giới ý thức của mình, bọn tao không thể giết bọn họ? Ha ha ha ha, có Đăng Nguyên Khánh của đại thuộc Âm Dương chúng ta ở đây, không chỉ muốn giết chết những tinh anh trẻ tuổi của Hoa Quốc bọn mày, biến bọn mày thành một lũ hoàn toàn ngu ngốc!”
Hắn đang nói cái gì? Cái gì thế giới ý thức?
Bụng truyền đến một trận đau nhức, tôi cúi đầu thì thấy, một mảng miệng vết thương đen nhánh, thịt xung quanh bắt đầu nhanh chóng hư thối.
Tên đàn ông Nhật Bản hèn hạ chiến đấu với Diệp Vũ Lăng trong màn sương đen, chỉ có thể thấy thân ảnh của hai người bọn họ ẩn hiện, cơ thể tôi mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, Từ Sơn cố gắng dìu tôi, Văn Diên Ương cũng tới đỡ tôi.
“Khương nữ sĩ, ở đây tôi còn một miếng băng mầm, cô mau ngậm đi, băng mầm có công hiệu giải độc.”
Văn Diên Ương đưa một miếng băng mầm cho tôi, tôi hé miệng, lại bỗng nhiên cảm thấy ngực chợt lạnh, không dám tin nhìn về phía cô ta: “Cô……”
Văn Diên Ương cười lạnh nói: “Chẳng lẽ cô không biết, đồ mà tình địch đưa, là không thể tùy tiện ăn bậy sao?”
Từ Sơn kinh hãi, còn không kịp ra tay, Văn Diên Ương vung tay, hắn bay ra ngoài, va mạnh đập vào tường, lúc rơi xuống đất đã bất tỉnh nhân sự.
“Vì sao, sao cô có thể?”Cả người tôi run rẩy, “Lẽ nào cô là người Nhật Bản giả trang thành?”
“Cô có thể lý giải như vậy.” Văn Diên Ương bước đến bên tai tôi, thấp giọng nói, “Chỉ có điều, từ khi còn nhỏ tôi đã bắt đầu giả trang Văn Diên Ương rồi.”
Tôi mở to hai mắt nhìn, cô ta nở nụ cười xinh đẹp khéo léo, đẹp đến mức mê hồn: “Cô biết, bố cục của âm dương chúng ta được đặt ra từ khi nào không? Dù sao cô cũng sắp chết rồi, tôi cũng không ngại nói cho cô biết, từ chín mươi năm trước, lúc chúng ta vừa mới tiến vào Thanh Môn đã bắt đầu bố trí rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!