Chương 238
Vừa hay, tao đang ở đây, sẽ giết chết tất cả các người. Cho nên tao nghĩ cách thông báo cho bộ hạ ở bên ngoài, để bọn họ dùng bí thuật đưa quỷ nô vào đây.”
Cô ta cúi đầu, dùng ánh mắt đắc thắng nhìn tôi: “Và mày, tao nhất định phải đích thân ra tay, đích thân giết mày.”
Tôi cắn răng trừng mắt nhìn cô ta: “Đến cả Nguyên Hạo cô cũng muốn giết sao?”
“Nguyên Hạo?” Cô ta nhìn về phía ngoài cửa, khóe miệng nhếch lên, “Tao đương nhiên không nỡ giết anh ấy, anh ấy là của tao, tao muốn anh ấy vĩnh viễn làm quỷ nô cho tao.”
“Mơ tưởng!” Diệp Vũ Lăng bị thương đầy người, lao ra từ trong màn sương đen, trên hai tay cô ấy quấn đầy sợi tơ màu hồng, cả người là máu, sợi tơ hòa lẫn vào trong máu, đều không thể phân biệt, và tên đàn ông Nhật Bản hèn hạ kia, đã bị quật đến hồn phi phách tán.
“Ha!” Cô hét lớn một tiếng, đôi tay tung bay như điện, sợi tơ màu hồng giống như lưới đánh cá ùn ùn kéo đến tóm lấy Văn Diên Ương, “Đi chết đi!”
“Không biết tự lượng sức mình.” Hai tay Văn Diên Ương vung lên, một trận kình phong cuốn ra, chạm vào sợi tơ màu hồng kia, trực tiếp xét đứt sợi tơ màu hồng, và Diệp Vũ Lăng cũng bị gió cuốn lấy, bay ra ngoài một cách thô bạo, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi to.
Văn Diên Ương quay đầu, túm lấy đầu tôi, trong âm thanh tràn ngập oán độc: “Kết thúc rồi, chết đi, Khương Lăng.”
Mà lúc này, ở bên ngoài thế giới ý thức, toàn bộ thành phố Tây An đều bao phủ trong mây đen, sấm sét ầm ầm, từng hạt mưa lớn rơi xối xả xuống dưới, nhưng không khí vẫn cứ oi bức không chịu nổi, bực tức của mọi người cũng tăng không ít.
Một chiếc Lincoln màu đen xuyên qua màn mưa dày đặc, nước bắn tung tóe trên con đường nhựa trơn bóng đầy nước.
Chiếc Lincoln dừng lại trước một tòa nhà kiến trúc cổ phong, trước tòa nhà kiến trúc cổ phong thiết lập dây cảnh báo màu vàng, có cảnh sát trang bị súng trên vai, đạn lên nòng canh giữ.
Còn có mấy người nhìn có vẻ rất có thế lực, theo sau là mấy người tùy tùng bên cạnh, tùy tùng nghe theo bung dù, lặng lẽ đứng bên ngoài dây cảnh báo, mục hàm lo lắng nhìn tòa nhà kiến trúc cách đó không xa.
Thấy chiếc Lincoln xuất hiện, mấy người kia vội vàng đi lên đón.
Một đạo sĩ bước xuống từ ghế phụ của chiếc Lincoln, hắn căng dù ra, mở cửa ghế sau, lại một đạo sĩ khác bước xuống.
Vị đạo sĩ kia tóc bạc phơ nhưng mặt vẫn hồng hào, có lẽ khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, trên người mặc một chiếc trường bào màu xanh lá giản dị, chân đi một đôi giày vải màu đen, trong tay còn cầm một cây phất trần.
Sau khi ông ta xuống xe, đôi giày vải đi trong nước, nước trên mặt đất lại rút sang hai bên một cách kỳ lạ, không dính lên chút nào.
Một trong số mấy người bước lên chào đón, có một người là Chu Văn Mộc, còn có một người là chú hai của Diệp Vũ Lăng, trên mặt bọn họ đều mang theo vài phần lo lắng, hành lễ với lão đạo sĩ, nói: “Đã từng gặp qua Trương chưởng môn.”
Người này chính là chưởng môn của thế hệ Mai Sơn, sư phụ của Trương Hoằng Thái- Trương Xương Thành.
Là một trong những trưởng môn của hai phái tu đạo lớn của Hoa Quốc, Trương Xương Thành đã hơn chín mươi tuổi, nhưng nhìn từ ngoài, lại chỉ khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, có thể thấy được thực lực thật sự cao cường như thế nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!