Chương 240
Nô bộc xuống dưới giếng, phát hiện một chiếc gương đồng, ánh sáng lóa mắt đó chính là phát ra từ bên trong chiếc gương này.
Nô bộc mang chiếc gương từ đáy giếng lên, giao cho chủ nhân, vị quan lớn kia treo chiếc gương quý trong phòng ngủ, vào lúc ban đêm, ông ta liền phát hiện mình đi đến một chỗ gác mái, trên gác mái có cô gái ông ta thương nhớ ngày đêm.
Sau một đêm mất hồn, ông ta từ trong mộng tỉnh lại, phát hiện đây chỉ là giấc mộng hoàng lương.
Kể từ sau đó, hàng đêm ông ta đều gặp gỡ với cô gái ấy ở trong mộng, vốn dĩ cho rằng chỉ là nằm mơ, nhưng có một lần ông ta đi chơi trong tiết thanh minh, tình cờ gặp được cô gái kia, cô gái kia trộm nói cho ông ta, mỗi đêm cô ta đều sẽ mơ thấy gặp gỡ với ông ta.
Viên quan kia mới nghĩ đến, rất có thể là chiếc gương đồng kia đã giúp mình đi vào trong mộng của cô gái ấy.
Viên quan nghĩ đến một ý tưởng tuyệt vời, lợi dụng gương đồng, bước vào trong giấc mơ của hoàng đế, và hoàng đế đang mơ thấy một con mãnh hổ tấn công mình, viên quan kia lao tới , lấy thân nuôi hổ, bị con hổ cắn chết.
Vốn dĩ ông ta cho rằng kia chỉ là cảnh trong mơ mà thôi, sau khi bị con hổ cắn chết cũng có thể tỉnh lại từ trong mộng, và hoàng đế ở trong mộng được ông ta cứu, nhất định sẽ có cảm tình tốt với ông ta, thăng quan phong tước cho ông ta, từ đây vinh hoa phú quý hưởng không hết.
Ai ngờ sáng sớm hôm sau, vợ phát hiện ông ta đã chết trong lúc mơ ngủ.
Thật ra, ông ta lợi dụng chiếc gương này, tiến vào thế giới ý thức của cô gái, trong lúc chết ở thế giới ý thức, linh hồn cũng đã chết rồi, cơ thể tất nhiên cũng không sống được.
Sau đó, chiếc gương đồng này đã qua tay nhiều người trong hàng nghìn năm, cuối cùng được ông tổ dựng núi của Hoa Sơn có được, từ đó trở thành một trong những báu vật của Hoa Sơn.
Mọi người không ngờ rằng Lý chưởng môn sẽ lấy gương càn khôn nhật nguyệt ra, đều rất kinh ngạc, lúc này đến cả Trương Xương Thành đặc biệt tới ra quân hỏi tội cũng không nói được gì.
Lý chưởng môn nói với Trương Xương Thành: “Lão Trương, vẫn mong ông hộ pháp cho tôi.”
Trương Xương Thành quăng phất trần một chút, nói: “Không thành vấn đề, chỉ cần tôi còn một hơi, quyết không cho người nào chạm vào cơ thể của ông một chút, lão Lý, nhưng ông đừng chết ở trong thế giới ý thức, nếu không truyền ra ngoài, sẽ để cho người trong thiên hạ cười đến rụng răng.”
Lý chưởng môn cười ha ha, khoanh chân ngồi xuống, ôm chiếc gương vào trong ngực, sau đó nhắm hai mắt lại, chẳng bao lâu, đã truyền đến tiếng ngáy nhỏ, đã ngủ thiếp đi rồi.
Mà lúc này, ở trong thế giới ý thức của tôi, Văn Diên Ương túm lấy đầu của tôi, cười lạnh nói: “Đi chết đi.”
Liền dùng sức vê nặn, muốn vê nát đầu tôi, khiến cho óc tôi bay tứ tung.
Nhưng lần này lúc cô ta đang vê, cô ta lại cảm thấy không đúng, cảm giác này, âm thanh này, không giống như là đầu người.
Cô ta nhìn lại lần nữa, đâu có thủ hạ sống sót, rõ ràng chỉ là người giấy to bằng nắm tay.
Trên người giấy kia có máu tinh chất và sinh thần bát tự của tôi, còn thổi vào một luồng linh lực của tôi, vẽ mặt tôi, là người giấy thế thân hoàn mĩ nhất tôi đã làm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!