Chương 247
Đúng lúc này, tôi nhìn thấy Chu Nguyên Chính trong đám người, hai tay của cậu ta dường như đã tốt hơn một chút, là cậu chủ thứ hai của nhà họ Chu, xem ra đan dược bùa chú gì đó không phải ít, hồi phục tất nhiên cũng nhanh.
Cậu ta cũng đang nhìn tôi, trong mắt mang theo vài phần phẫn hận, ánh mắt dạo qua một vòng trên cổ tôi, vẻ phẫn hận càng thâm độc hơn, còn thêm vài phần ghen ghét, thấp giọng mắng một câu: “Không biết liêm sỉ.”
Tôi trừng cậu ta một cái, thật là tên tâm thần.
Diệp Vũ Lăng cười khì khì, thấp giọng nói: “Khương Lăng, mấy ngày nay có phải có rất nhiều ân huệ không?”
Tôi dùng ánh mắt gặp quỷ nhìn cô ấy, cô ấy chỉ chỉ cổ, nói: “Tự cô dùng gương soi đi.”
Tôi lấy gương hoá trang ra soi, lập tức mặt đỏ như mông con khỉ, trên cổ tôi lại có vết dấu hôn, hơn nữa hằn rất sâu, có thể thấy được “vận động” của lúc đó kịch liệt cỡ nào.
Tôi vội vàng kéo cổ áo cao lên che đi, thật sự quá mất mặt mà.
Trương Hoằng Thái mắt nhìn thẳng, coi như chưa từng thấy cái gì, mà Diệp Vũ Lăng lại cười đến bả vai thẳng run rẩy, tôi lập tức xấu hổ, đánh cô ấy: “Cô còn cười!”
Diệp Vũ Lăng cười càng kinh khủng hơn.
Giữa lúc nói chuyện, chúng tôi đã đi tới đàn tràng, pháp đàn đã sắp xếp ổn thỏa, lần này đàn tràng do Lý chưởng môn đích thân chủ trì, ông ấy đã đổi sang áo nhà sư màu tím, bên trên thêu Âm dương bát quái, Úc La tiêu đài, mặt trời mặt trăng sao trời, bảo tháp, rồng phượng, tiên hạc, kỳ lân, vô cùng long trọng.
Ở trong Đạo giáo, trong những nghi thức quan trọng chưởng môn mới có thể mặc áo cà sa màu tím, tương truyền rằng khi tổ tiên Lão tử của Đạo Tổ cưỡi trâu xuất quan “Tử khí đông lai”, vì vậy Đạo giáo duy trì đạo phục màu tím. Hoàng đế kể từ thời Đường Tống tới nay, cũng ban tặng đạo phục màu tím cho người có chức danh cao.
Linh khí trên đạo phục này rất mãnh liệt, cũng không biết là do vương triều nào để lại, nhưng nhất định là một pháp khí lợi hại.
Giờ lành đã đến, đàn tràng độ vong bắt đầu, kích trống, đánh bạt, xướng tụng mở đường tiếng Pháp, Lý chưởng môn cao giọng ngâm xướng, mang theo vài phần linh khí, có thể nói là chấn động thiên hạ.
“…… Một người sám tội vui mừng, người sám tội thứ hai an nghỉ trong địa ngục, ba người sám tội dầu sôi lửa bỏng không có tội, bốn người sám tội có được sen vàng xuất hiện trong nước. Năm người sám tội xóa bỏ tội vô nghiệt, sáu người sám tội thay quần áo, bảy sám từ nhân tới cứu khổ, tám sám oan gia hai tiêu trừ. Chín sám phán quan câu bộ, mười sám người chết lễ vô vi, người chết có tội liền sám hối, tâm vọng vô tội sớm siêu thoát. Hoả táng tiền tài, giao điện trà rượu, ngưỡng bằng đạo lực, vì thượng lương nhân. Đại từ cứu khổ Thiên Tôn, hỏa luyện đan giới Thiên Tôn.”
Các đạo sĩ mặc áo nhà sư đều ném văn sớ vào trong lửa, loại văn sớ này là cầu nối của khai thông trời đất, tiên phàm, âm dương, là văn khấn chính thức để cung phụng thần phật, tổ tiên của trời đất.
Mỗi một người chết đi, đều có một phần văn sớ, mỗi một phần đốt đi, liền có một luồng khí nhàn nhạt bốc lên, đây chính là đã siêu độ thành công rồi.
Nhưng, khi đang đốt một phần văn sớ trong đó, lại bỗng nhiên vang lên một tiếng lớn, phần văn sớ nổ tung một tiếng “bùm”, tờ giấy nổ tung bay lên cao.
Mọi người đều kinh ngạc, Trương Hoằng Thái kinh ngạc vui mừng nói: “Không ngờ rằng lần này đàn tràng độ vong, lại có quỷ hồn chịu độ trở thành quỷ tiên.”
“Quỷ tiên?” Tôi không nhịn được hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!