Chương 360
Anh nói: “Em nỡ sao?”
“Làm sao không nỡ?”
Tôi hừ một tiếng, “Dù sao thì anh cũng có thể phục hồi như cũ vô hạn, em đánh hai lần thì sao chứ?”
Anh trầm mặc một hồi rồi buông tôi ra, tôi lập tức từ trên giường nhảy xuống, lại trông thấy anh lấy ra kiếm gỗ đào từ trong túi ném trước mặt của tôi.
Thanh kiếm gỗ đào lưu lại một vết tích thiêu đốt trên tay anh, nhưng rất nhanh lại khôi phục nguyên dạng, sau đó, anh ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường, nói: “Tới đi.”
“Hả?”
Tôi nhất thời chưa kịp phản ứng.
Anh nói: “Không phải em muốn dùng kiếm gỗ đào đánh anh sao? Tới đi.”
Tôi tức giận đến mắt trợn trắng, cầm lấy kiếm gỗ đào đánh một cái lên bả vai anh, lập tức lưu lại một đạo vết tích thiêu đốt thật sâu nhưng lại nhanh chóng bắt đầu phục hồi như cũ.
Tuy nói có thể phục hồi như cũ, nhưng đau đớn thì vẫn còn.
Tôi đánh một cái thì không xuống tay được nữa, quăng thanh kiếm ra: “Em lười lãng phí sức lực, em sang phòng cách vách ngủ.”
Chu Nguyên Hạo níu cánh tay của tôi lại, nghiêm túc nhìn đôi mắt của tôi, nói: “Em có thể đánh anh, nhưng tuyệt đối không thể rời khỏi anh.”
Tôi bất mãn nói: “Em bán cho anh rồi sao?”
Anh dùng một tay kéo tôi vào trong ngực, mặt của tôi vừa vặn va vào cơ ngực dày đặc của anh, khuôn mặt tôi trực tiếp áp sát vào lồng ngực lạnh lẽo của anh.
“Khương Lăng, em nhớ kỹ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ vĩnh viễn không tổn thương em.”
Chu Nguyên Hạo cúi đầu, nhẹ nói từ trên đỉnh đầu tôi, “Anh yêu em, cái gì của anh cũng có thể giả, nhưng tấm lòng yêu em luôn là thật.”
Lời tâm tình của anh rất động lòng người khiến lòng tôi có chút ấm áp, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất bất an, những ký ức kỳ quái kia của tôi, còn có những lời nói của Thiên Huyền, hết thảy toàn bộ cộng lại, giống như một tấm lưới, mà tôi là một con chim bị bao phủ bên trong, hoang mang, bất lực, không cách nào tự kiềm chế.
Anh lần nữa ôm tôi trở về trên giường, lần này tôi cũng không trốn, chỉ là đưa lưng về phía anh, ánh mắt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng chỉ còn lại kinh hoảng.
Mà lúc này, trong một hẻm nhỏ nào đó ở thủ đô, một đứa bé nam tầm mười một mười hai tuổi lảo đảo chạy mấy bước, ngã ngồi trên mặt đất lạnh lẽo.
Lúc này, có một người mặc tây trang đi ngang qua, nhìn thiếu niên không mặc quần áo co rụt lại, đi tới, cười hì hì hỏi: “Em trai nhỏ, sao chỉ có một mình em ở đây? Có phải là cãi nhau cha mẹ rồi bỏ nhà trốn đi không?”
Đứa bé không nói gì, người nam mặc âu phục được một tấc lại muốn tiến một thước, cầm tay của nó nhẹ nhàng nói: “Chắc chắn em bị người khác bắt cóc có phải không? Tết sắp đến rồi, ngay cả cướp bóc cũng nhiều hơn, dự định làm một món lớn rồi về nhà ăn tết. Em như vầy ở bên ngoài sẽ chết cóng, trước tiên cùng tôi trở về đi, ở lại chỗ tôi một đêm, ngày mai tôi đưa em đến đồn công an.”
Vừa nói ánh mắt của anh ta nhìn sang giữa hai chân đứa bé, thần sắc muốn bao nhiêu hèn mọn có bấy nhiêu hèn mọn.
Đứa bé nhịn không được bóp lấy cổ của anh ta rồi kéo vào chỗ sâu trong hẻm nhỏ.
Đứa bé lộ ra một nụ cười tà ác: “Chỉ cần còn ở nhân gian thì đồ ăn mỹ vị đều sẽ tự mình đưa tới cửa. Đã như vậy tôi sẽ không khách khí thưởng thức.”
Người nam mặc âu phục hoảng sợ nhìn đứa bé lớn lên giống thiên sứ, nhưng hành vi lại giống ác ma.
Đứa bé bóp cổ anh ta, kéo đến trước mặt mình, sau đó nhắm ngay mũi miệng của anh hít vào.
Một luồng huỳnh quang nhàn nhạt từ bên trong miệng người nam mặc âu phục bay ra, tiến vào miệng mũi đứa bé, hút trọn vẹn nửa phút, đứa bé ném anh ta qua một bên giống như ném rác rưởi như, trên mặt lộ ra vẻ thoả mãn.
Mà người nam mặc âu phục kia thì sắc mặt tái xanh, trên mặt duy trì vẻ hoảng sợ, đã chết đến mức không thể chết thêm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!