Chương 397
Sơn động này bị vùi lấp ở đây rất nhiều năm, có lẽ do bị băng tuyết phong tỏa, bên trong khô khốc, anh ta vươn tay, tôi liền bay lên, lơ lửng giữa không trung, hai tay hai chân mở ra, như thể tứ chi bị dây thừng quấn chặt.
Anh ta dường như rất thưởng thức tư thế này, chậm rãi đi đến trước mặt tôi, ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Nên bắt đầu từ đâu đây?
Thật khiến người ta mong chờ.”
Cổ tay anh ta xoay chuyển, một con dao sắc bén xuất hiện trong tay anh ta, trên con dao phủ một lớp màu tím nhạt, vừa nhìn đã biết có kịch độc.
Anh ta đặt đầu mũi dao chuẩn xác lên cổ họng tôi, sau đó chậm rãi đi xuống, đến trước ngực tôi, mở áo tôi ra, lộ ra cơ thể trắng như tuyết.
Tôi cắn chặt răng, không để bản thân lộ ra vẻ sợ hãi.
Tôi biết, anh ta muốn tôi khủng hoảng, vẻ mặt sợ hãi sẽ càng khiến anh ta vui vẻ.
“Được, bắt đầu từ chỗ này đi.”
Tay anh ta dùng sức, tôi cảm thấy ngực đau nhói, trên ngực bị rạch một dao, máu tươi lập tức chảy ra, lưu lại một vết đỏ nhức mắt trên vùng da trắng như tuyết của tôi.
“A!”
Tôi kêu lên đau đớn, vết thương kia đột nhiên biến thành màu đen, bên trong có mấy thứ cực nhỏ như vòi bạch tuộc đang nhúc nhích.
“Thật sự rất đẹp.”
Anh ta đè con dao lên má tôi, sán lại gần nói: “Khi còn ở địa ngục, tôi đã cảm thấy cô rất đẹp, cô có biết, có bao nhiêu quỷ vương ở địa ngục, muốn trói cô lại như vậy, tra tấn cô đến chết không?”
Tôi cắn răng nói: “Không ngờ, kiếp trước tôi ở địa ngục lại sống tệ như vậy.”
“Đâu chỉ tệ.”
Quỷ vương Thiên Huyền cười: “Quả thật là quỷ ghét thần hận. Được rồi, chúng ta đừng phí lời nữa, tôi mong chờ lâu như vậy, làm thế nào cũng phải hưởng thụ đàng hoàng.”
Dứt lời, anh ta lại rạch dao ở bả vai, bụng, và đùi của tôi, trong vết thương đều có mấy thứ quỷ dị đang nhúc nhích, cả người tôi đau đớn, cảm giác có thứ gì đó đang bò loạn trong cơ thể mình, vừa đau vừa ngứa, phẫn nộ nói: “Thiên Huyền, tốt nhất anh một dao giết chết tôi đi, nếu không…”
“Sao tôi nỡ để cô chết nhanh như vậy chứ?”
Thiên Huyền lại rạch một dao sau tai tôi, nói: “Tôi muốn để cô nếm trải nỗi đau khổ nhất trên đời, chết đi trong sự hối hận vô tận.”
Ngực tôi lạnh lẽo, tôi nhớ, trong kí ức thỉnh thoảng xẹt qua, Chu Nguyên Hạo cũng từng nói với tôi một câu như vậy.
Anh ấy cũng hận tôi như vậy sao?
Tôi của lúc này, cô độc không ai giúp đỡ, tôi vốn tưởng thực lực của mình đạt đến tam phẩm, đã rất cao rồi, không ngờ hoàn toàn chẳng có ích gì.
Tướng quân Kim Giáp không biết tung tích, tôi chỉ đành thử liên lạc hồ ly chín đuôi Mạc Phi Phàm, nhưng vẫn không nhận được bất kỳ hồi âm nào.
Tôi tuyệt vọng, lẽ nào hôm nay, tôi thật sự phải chết ở đây sao?
Lúc này, trên người tôi khắp nơi đều là vết thương, đau đớn khiến đầu óc tôi trống rỗng, cơ thể đã tê dại, anh ta đột nhiên liếm môi, nói: “Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, giết như thế cũng thật đáng tiếc.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!