Chương 440
“Đừng tới đây!” Tôi bỗng nhiên rút ra chủy thủ, chỉ vào anh, nói lớn.
Anh không dám tin nhìn chuỷ thủ đang đối diện với ngực của mình: “Khương Lăng? Em còn đang giận anh?”
Tôi hạ quyết tâm, nhìn anh, hỏi nghiêm túc: “Anh đã từng nói, anh hận tôi, muốn thử tất cả hình phạt thử lên người một lần. Đây đều không phải là sự thật?”
Anh ngây ngốc một chút, lập tức cười khổ nói: “Thì ra em còn nhớ kỹ.”
Tôi lại hỏi: “Như vậy, đời này anh đến gần tôi, nói anh yêu tôi là vì trả thù hay là thật lòng?”
Anh tiếp tục cười khổ: “Vì sao em lại chuyện đi chuyện quan trọng nhất chứ?”
“Trả lời câu hỏi của tôi!” Tôi giơ chuỷ thủ về phía ngực của anh, dường như muốn đâm vào trái tim của anh. Anh bất đắc dĩ gọi: “Khương Lăng…”
“Anh trả lời nghiêm túc cho tôi!” Tôi nói lớn.
Sắc mặt của anh lập tức nghiêm túc hẳn, nghiêm túc nhìn vào mắt tôi, nói: “Khương Lăng, mỗi một cậu nói của anh ở đời này với em đều là thật tình.”
Tôi nhìn chằm chằm đôi mắt của anh một lúc lâu, dường như muốn nhìn rõ trong lòng của anh. Một lúc lâu sau, tôi mới thu hồi chủy thủ, nói: “Nếu hôm nay anh dám nói là đến trả thù tôi, tôi nhất định sẽ giết anh.”
Ánh mắt của Chu Nguyên Hạo mềm mại, đưa tay ra muôn ôm tôi lại bị tôi đẩy ra.
“Khương Lăng, em lại sao vậy?” Chu Nguyên Hạo có chút bất mãn.
“Chu Nguyên Hạo, tôi chỉ tin tưởng anh không đến trả thù tôi, cũng không đại biểu tôi tha thứ cho anh.”
Sắc mặt của tôi vẫn nghiêm túc như cũ, sắc mặt Chu Nguyên Hạo cũng lập tức trầm xuống: “Khương Lăng, đừng nhỏ mọn nữa.”
“Ai nhỏ mọn với anh?” Tôi lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, “Chuyện giữa chúng ta, tôi còn phải nghĩ lại nữa.”
Đáy mắt Chu Nguyên Hạo hiện lên một tia tức giận: “Em còn muốn tìm tên Vân Kỳ kia?”
“Chuyện của tôi không cần anh quản.” Tôi nhanh chóng rời khỏi Tụ Bảo lâu, mặt mũi Chu Nguyên Hạo đầy vẻ giận dữ đi sát ở sau tôi.
Tôi đi vào Tụ Bảo Lâu, Chu Nguyên Hạo còn muốn cùng đi lên, lại đụng phải một tầng bảo vệ không nhìn thấy được. Sắc mặt anh thay đổi, không cam lòng đánh mạnh một quyền lên tầng bảo vệ kia. Tôi đi lên lầu ba, Vân Kỳ bị tôi nhốt ở đó. Tôi trầm mặc nhìn anh ta. Trên khuôn mặt xinh đẹp của anh vẫn mang theo nụ cười thản nhiên như cũ.
Tôi hỏi anh ta: “Tại sao anh muốn lừa dối tình cảm của Khúc Gia Tình?”
Vân Kỳ đáp: “Tôi lừa gạt tình cảm của cô ta lúc nào?”
Tôi tức giận nói: “Anh dụ dỗ cô ấy, xúi giục cô ấy hãm hại tôi, hãm hại cha mình, còn biến cô ấy thành quỷ. Anh còn dám nói anh không có đùa bỡn tình cảm của cô ấy?”
Vân Kỳ lạnh nhạt nói: “Đó cũng là cô ta tự nguyện. Thật ra, cô ta làm tất cả đều vì lòng tham lam của mình. Mà tôi, chẳng qua là chỉ là phóng đại dục niệm trong lòng cô ta mà thôi.”
“Bốp.” Tôi tát một cái, khiến khuôn mặt anh ta lệch đi. Tôi giận dữ hét: “Vân Kỳ, anh là đồ vô sỉ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!