Chương 483
Trán ông ta chợt sáng một cái, ngay sau đó lập tức biến mất.
Tôi cúi đầu nhìn nơi nào đó của ông ta một cái, đồ chơi kia đã hoàn toàn mềm nhũn rồi.
“Đó là bùa Thanh Tâm.” Tôi nói: “Sau khi trúng bùa này, trong vòng ít nhất ba năm ông không thể làm loại chuyện đó, đây cũng là vì sức khoẻ của ông mà thôi. Tổng giám đốc Nhiễm, ông nhìn ông một chút xem, mặc dù cơ thể mập mạp, nhưng mà là mập yếu. Trọng tâm trống rỗng, đáy mắt xanh đen, đã sớm bị rượu và sắc đào rỗng cơ thể, giữ cho tâm trí trong sáng và ít ham muốn trong vòng ba năm, ông còn có thể sống lâu hơn một chút đấy.”
Tổng giám đốc Nhiễm dường như cũng cảm giác được cái gì, sắc mặt lập tức trở nên nhợt nhạt: “Cô, cô dám hạ độc với tôi?
Tôi nhất định phải ném cô vào tù…”
Tôi cười lạnh nói: “Tuỳ ông, ông có thể đến bệnh viện ngay bây giờ. Có điều, chắc chắn là ông cũng không tra ra được cái gì đâu.”
Dứt lời, tôi xoay người, nói với Khương Kha: “Chúng ta đi thôi nào.”
Khương Kha gật đầu một cái, vội vàng đi theo sau. Sắc mặt Tổng giám đốc Nhiễm vô cùng đáng sợ, giống như muốn ăn thịt người, ông ta quát to một tiếng nhào về phía chúng tôi.
Tôi xoay người, đạp thẳng một cái vào ngực ông ta. Ông ta bay ra ngoài, đụng ngã một đám giá áo bằng sắt.
“Họ Khương kia, chúng ta cùng nhìn xem, tao sẽ không tha cho chúng mày.” Tổng giám đốc Nhiễm gầm thét: “Tao muốn giết chúng mày, giết chúng mày!”
“Ngu dốt.” Tôi liếc mắt, thấp giọng nói.
Đi ra khỏi phòng dành cho Nhân viên nhặt bóng, Khương Kha dùng ánh mắt tràn ngập sùng bái nhìn tôi, nói: “Chị, chị thật là lợi hại.”
Tôi vỗ đầu cậu ta nhè nhẹ, nói: “Học thuật pháp cho giỏi, sớm muộn gì em cũng sẽ lợi hại giống như chị thôi.”
Ánh mắt Khương Kha sáng lên: “Có thật không?”
“Kha, em tránh xa ra một chút.” Tôi thấp giọng nói.
“Chị, em sẽ không rời khỏi chị đâu.” Cậu ấy cắn môi nói.
“Nghe lời đi, em cứ xem như coi kịch vui. Ba phút, chị sẽ chiến đấu xong.” Tôi nháy mắt với em ấy một cái, lúc này nó mới đứng sang một bên, ân cần nói: “Chị cẩn thận chút.”
Tôi gật đầu một cái, nhìn về phía cao thủ kia, sau đó đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn ông ta.
Ông ta lập tức thu hồi sự khinh thường trong lòng, giữa hai lông mày có mấy phần ngưng trọng.
Ông ta có thể cảm giác được, mặc dù tôi không có bất kỳ động tác nào, nhưng mỗi một khối bắp thịt trong cơ thể đều tiến vào trạng thái phòng bị, ông ta lại không tìm được sơ hở nào.
Hai chúng tôi giằng co, nhưng ông ta vẫn chậm chạp không ra tay. Ngay lúc này, Tổng giám đốc Nhiễm đang được một Nhân viên nhặt bóng dìu đỡ đi tới, nhớn nhác hô: “Lão Phi Hổ, bắt sống hai người bọn họ cho tôi, tôi cho ông ba tỷ.”
Trên trán Lão Phi Hổ rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, ông ta phát hiện bản thân mình đang sợ hãi.
Lão Phi Hổ làm lính đánh thuê nhiều năm như vậy, lần đầu tiên sợ hãi, lại là vì đối mặt với một con nhóc.
Ông ta không dừng được, hét lớn một tiếng, một quyền đập về phía tôi. Quyền của ông ta cứng rắn như sắt thép, nếu như tôi bị đập trúng, không chết cũng phải bay mất nửa cái mạng.
Không ngờ khi thẹn quá hoá giận, ông ta lại hạ đòn sát thủ.
Tôi hừ lạnh một tiếng, thân hình động một cái, tránh được quyền này. Tôi bắt lấy cổ tay ông ta, đi lên gập lại, sau đó bả vai tôi đụng vào ngực ông ta một cái, khiến ông ta lui tận mấy bước, hai tay giống như mái chèo quơ quơ mấy lần mới đứng vững được, nhưng không đến nỗi té ngã.