Chương 525
Vết thương trên cơ thể người đàn ông bắt đầu khôi phục như cũ giống như gặp được kỳ tích vậy, nếu không phải khắp người ông ta đều là máu, có lẽ cũng khiến cho người ta cho rằng tất cả những chuyện vừa rồi, đều là giấc mơ mà thôi.
Những người khác cũng giống như vậy, bọn họ ngọ nguậy từ trong đau đớn, đầu óc mờ mịt.
“Các người là ai?” Một người đàn ông trẻ tuổi trên ngực xăm con rồng xanh, dùng tiếng Nhật quát hỏi.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái, nói: “Chúng tôi là người Hoa.”
Tất cả mọi người đều sững sờ một chút, người đàn ông lớn tuổi ở dưới đất nói: “Thiên Long, tới đỡ tôi đứng dậy.”
Người đàn ông xăm rồng xanh vội vàng đỡ ông ta dậy. Ông ta quan sát ba người chúng tôi một cái, nói: “Cảm ơn ba vị ân nhân cứu mạng.”
Chu Nguyên Hạo nói bằng giọng thờ ơ: “Không cần, đều là người Hoa Quốc cả, ra khỏi nhà, đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau.”
Người đàn ông lớn tuổi tán thưởng gật đầu một cái: “Nói hay lắm, đáng tiếc, không phải tất cả người Hoa đều nghĩ như vậy.” Nói xong, ông ta lại nhìn chúng tôi một chút, nói: “Thứ cho tôi hỏi thẳng, ba vị có phải là pháp sư hay không?”
Chu Nguyên Hạo nói: “Hiểu sơ một chút pháp thuật mà thôi.” Anh mở hai tay, lật món đồ ở trong bụng người đàn ông rơi xuống đất, tất cả đều là cánh hoa cúc màu vàng.
“Có phải là ông đã đắc tội người nào rồi không?” Chu Nguyên Hạo hỏi.
Trong mắt người đàn ông thoáng qua vẻ thù hận, nói: “Bọn vô liêm sỉ này, tôi chỉ không chịu thoả hiệp, bọn chúng lại dám ác độc nguyền rủa ở trên người tôi như thế.”
Chu Nguyên Hạo nhàn nhạt nói: “Là Âm Dương Liêu sao?”
Người đàn ông lớn tuổi kinh ngạc, một lần nữa quan sát anh cẩn thận: “Rốt cuộc ba vị là ai?”
Chu Nguyên Hạo cười nói: “Chúng tôi có chút thù oán với Âm Dương Liêu. Nếu như các vị sợ Âm Dương Liêu, cứ xem như hôm nay chúng ta chưa từng gặp mặt.”
Dứt lời, không chờ người đàn ông nói chuyện, anh xoay người nháy mắt với tôi và Khương Kha, chúng tôi lập tức đi theo anh ra khỏi quán cơm.
Tôi không nhịn được hỏi: “Bọn họ là ai vậy anh?”
Chu Nguyên Hạo nói: “Bọn họ là người của bang Rồng Xanh, một bang phái người Hoa ở đây. Người đàn ông lớn tuổi đó chính là người sáng lập ra bang Rồng Xanh. Các cửa hàng người Hoa ở Kyto đều dưới sự quản lý của bang Rồng Xanh.”
Bang Rồng Xanh, cái tên này quả là có khí phách.
Chu Nguyên Hạo nói tiếp: “Bang phái này thật ra là do đoàn thương mại người Hoa Quốc thành lập nên, nếu không sẽ bị bang phái bản xứ đè ép, không có đất sinh tồn.”
Không lâu sau, chuyện bang phái đều bị chúng tôi ném ra đằng sau, chúng tôi tiếp tục đi loanh quanh, hoàn toàn giống như khách tới chỉ để đi du lịch.
“Chị, đó là Nogaku.” Khương Kha bỗng nhiên hưng phấn nói: “Em từng nhìn thấy ở trong truyện manga, hay là chúng ta đi xem một chút?”
Nogaku là hí kịch truyền thống của Nhật Quốc, xuất hiện vào hế kỷ thứ tám, sau khi phát triển lại sáp nhập với nhiều loại hình biểu diễn nghệ thuật, như xiếc, hát ca, nhảy múa và hài kịch.
Nhưng mà người biểu diễn Nogaku sẽ đeo một chiếc mặt nạ màu trắng bệch. Tôi luôn cảm thấy chiếc mặt nạ đó rất đáng sợ, tôi thật sự không hiểu được thẩm mỹ của người Nhật Quốc như thế nào.
Nhưng nếu Khương Kha thích, thật vất vả mới đến đây một lần, đương nhiên tôi nguyện ý đi xem cùng em ấy rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!