Chương 609
Ai ngờ bố Tống và mẹ Tống vốn dĩ không hề nể nang gì cô ta mà mắng tới: “Cái con bé chết tiệt nhà mày, mày chết ở đâu thế hả? Ấy vậy mà mày dám mặc kệ chúng ta ở chỗ này!”
Tống Hoàng Minh càng quái gở nói: “Tôi thấy, chị là đang ước gì chúng tôi đều chết hết đó.”
Tống Anh uất ức tới sắp khóc, tôi cũng thế, giận không có chỗ phát tiết, lạnh lùng nói: “Tôi không mang theo được nhiều người vậy đâu. Tống Anh, chúng ta đi.”
Bố Tống và mẹ Tống nhìn thấy chúng tôi thật sự là muốn đi, cuống cuồng hô hoán: “Tống Anh, bọn tao tốt xấu gì cũng là bố mẹ của mày, mày thật sự là mặc kệ bọn tao ở đây sao?”
Tống Hoàng Minh cũng gào theo: “Tống Anh, mẹ kiếp, chị thật sự là không có lương tâm.”
Tống Anh do dự, tôi lạnh lùng nhìn về phía cô ta, người kia bất đắc dĩ nói: “Khương Lăng, em không thể bỏ mặc bọn họ thế được. Chị đi đi, không cần lo cho bọn em.”
Tống Hoàng Minh la ó: “Bị điên rồi hả, chị ở lại đây thì có lợi ích gì đâu?”
Bố Tống và mẹ Tống nhìn thấy không thể cứng nhắc bèn mềm mỏng lại, nhẹ giọng nói: “Tống Anh à, con cầu xin cô ấy đi, chúng ta cũng không muốn con ở lại đây cùng chết.”
Tống Anh hít sâu một hơi, nói: “Con không thể làm như thế, Khương Lăng không có nghĩa vụ nhất định phải cứu chúng ta.”
Dứt lời, cô ta hạ quyết tâm nói với tôi: “Khương Lăng, chị đi đi, nơi này quá nguy hiểm.”
Trong lòng tôi dấy lên chút ấm áp, có một người bạn như vậy, tôi cũng thấy mãn nguyện rồi.
Tôi đang muốn lên tiếng, bỗng nhiên cảm giác được có một luồng ma khí mạnh mẽ xuất hiện ở đỉnh đầu, lập tức nắm lấy tay của Tống Anh lôi về phía sau: “Cẩn thận.”
Lời còn chưa nói hết, mấy cái xúc tu từ trên trần nhà duỗi xuống, đột ngột cuộn lấy bố Tống và mẹ Tống kéo vào trong trần nhà, máu tươi như mưa phun xuống, tưới ướt cả người của Tống Hoàng Minh.
Tống Hoàng Minh sợ tè ra quần, chạy về phía tôi: “Cứu mạng với, mau cứu tôi!”
Một cái xúc tu lần nữa nhào tới, tôi duỗi tay một cái, từ trong cánh tay vụt ra một thanh kiếm lửa sải bước dài tiến lên phía trước, một kiếm hạ xuống chặt đứt xúc tu.
Nhưng điều tôi không ngờ tới chính là có một cái xúc tu khác ở phía trên đầu của Tống Anh duỗi xuống cuốn lấy cổ của cô ta, kéo lên trên trần nhà.
Sự việc diễn ra ước chừng chỉ trong một tích tắc, tôi vốn dĩ không kịp xoay người lại cứu cô ta, máu tươi phun xuống tưới khắp mặt của Lâm Khả Khanh. Cô ta sửng sốt vài giây, lúc định thần lại thì cuối cùng đã sụp đổ, hoảng sợ hét toáng lên.
Tôi cảm thấy một trận rét run khắp người. Tống Anh, người lúc nào cũng xuề xòa, coi cái ác như kẻ thù kia, vậy mà lại chết rồi, còn là chết ở trước mắt tôi?
Không!
Tôi ôm đầu mình, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng. Không. Cô ta sẽ không chết, tôi không thể để cho cô ta chết. Tống Anh là một trong những người bạn tốt nhất của tôi, chúng tôi còn nói sau khi tốt nghiệp sẽ cùng nhau mở một phòng trưng bày tranh, những tác phẩm đặc biệt do chính tay chúng tôi tự vẽ. Chúng tôi còn muốn trở thành họa sĩ cùng nhau, để tên tuổi lưu truyền sử sách.
“Khốn kiếp!” Tôi tức giận gầm lên: “Trả Tống Anh lại cho tao!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!