Cơ Diệp dẫn theo Tang Ca trở về, chuyện này khiến Ma quân và Ma hậu cảm thấy có hơi ngoài ý muốn, nhưng cũng vui mừng bởi không ngờ Tang Ca thật sự còn sống.
Sau hai người lại thắc mắc tại sao chỉ có mình hai người trở về, còn những người khác đâu? Phái người đi điều tra mới biết bọn họ đã phơi thây dưới đáy vực Ma uyên.
Tuy rằng chuyện này được Cơ Diệp và Ma quân dấu diếm rất kỹ, nhưng Tang Ca vẫn nghe được phong phanh qua lời của Hồng Liên. Có vẻ như có kẻ đã trà trộn vào Ma uyên, giết sạch những kẻ đó.
Câu hỏi tiếp theo chính là, rốt cuộc kẻ này là ai?
Xong nàng cũng không có nhiều thời gian để suy. tính chuyện này, bởi sau trở về Cơ Diệp đã tới gặp Ma quân xin người ban hôn cho hắn và nàng.
Ma quân đương nhiên không có ý kiến gì, nhưng ông vẫn quan tâm tới cảm nhận của đứa cháu là nàng, cho nên trước khi đồng ý lời thỉnh cầu này của hắn đã lén lút cho mời Tang Ca vào cung hỏi xem rốt cuộc nàng có bằng lòng hay không.
Lý nào Tang Ca lại nói khác ư? Nàng gật đầu bằng lòng.
Bấy giờ Ma quân với hớn hở ban hôn cho nàng và Cơ Diệp, hôn lễ được định vào mùng mười tháng sau. Từ bây giờ tới đó còn khoảng một tháng. Thật lòng ông
không muốn tổ chức hôn lễ sớm như vậy, nhưng trên chiến trường hiện không có Cơ Diệp như rắn mất đầu, tuy có thuộc hạ thân tín của hắn là Bạch Lăng, nhưng cũng không thể bằng đích thân Cơ Diệp trấn áp được.
Mà mỗi lần ra chiến trường nhanh thì mất mấy trăm năm, dài thì có khi cả nghìn năm. Cơ Diệp chờ được, nhưng ông không muốn để Tang Ca phải chờ.
Tuy rằng Ma tộc phóng khoáng, nhưng có một số lễ nghỉ vẫn bắt buộc phải tuân thủ... Ví như, chuyện trước. khi làm lễ thành thân, tân lang và tân nương không được gặp nhau. Cho nên ngoại trừ ngày hôm đó Ma quân hỏi ý kiến của nàng ở trong đại điện, đã hơn mười ngày trôi qua nàng đã không nhìn thấy Cơ Diệp.
Nghe đám tì nữ bàn tán thì hình như hắn đang bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ. Ngày hôm nay sính lễ vừa được người trong phủ Cơ Diệp khiêng đến đặt ngổn ngang trong sân. Tang Ca nắm tay Hồng Liên, đứng dựa người vào cửa nhìn bọn họ loay hoay đặt đồ.
Nguyên văn lời của quản gia là thế này: "Biết quận chúa thích hoa Tuyết Liên, chủ tử của nô tài hiện đang đi tìm nó. Hẹn sẽ về trước ngày thành thân, trước khi đi người có căn dặn, ngày nào cũng đem lễ vật sang cho quận chúa. Để quận chúa nhìn vật tưởng người."
Vậy là ngày nào Tang Ca cũng nhìn thấy một đám người khiêng từng hòm lễ vật lớn qua chỗ mình. Vài ngày đầu nàng còn hứng thú đứng nhìn xem, sau đó lại bắt đầu thấy nhàm chán, dứt khoát đóng cửa không nhìn nữa.
Cơ Diệp bận lo chuyện thành thân, vậy nên Hồng Liên may mắn thoát được khỏi kiếp nạn phải học lễ nghi với hắn. Biết được Tang Ca tỷ sắp thành thân, cho nên ngày nào nó cũng quấn quýt bên chân nàng không rời.
Một tháng, nói dài không dài, nói ngắn lại cũng không ngắn. Quả nhiên trước ngày thành thân ba ngày,
Cơ Diệp đã trở về. Nhưng nơi hắn tới đầu tiên không phải là phủ của mình, mà là thư phòng của nàng.
Khi đó Tang Ca đang luyện chữ trong thư phòng. Cửa sổ hơi hé khiến từng cơn gió nhẹ khẽ khàng luồn vào trong thổi bay tóc mai rũ xuống trán của nàng. Lớp vũ y màu trắng tầng tầng lớp lớp bao lấy thân thể đơn bạc của nàng. Ấn ký nơi mi tâm thi thoảng lại lóe lên, ngọn lửa sinh động như thật.
Ánh nắng chiều tà bao phủ nửa gương mặt Tang Ca, khiến gương mặt nàng như bừng sáng lên. Đức trước khung cảnh mỹ nhân như họa này, Cơ Diệp ngây người chưa phản ứng lại được. Đóa Tuyết Liên được bao bọc cẩn thận đang dần nở rộ trong lòng hắn, từng cánh hoa e lẹ run rẩy, dần dần hé ra để lộ nhụy hoa bên trong. Hương thơm ngào ngạt quấn quýt quanh chóp mũi nhẹ nhàng theo gió bay vào phòng.
Bàn tay Tang Ca cứng lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn lập tức bắt gặp ánh mắt dịu dàng còn hơn nắng xuân tháng ba của Cơ Diệp. Đóa Tuyết Liên đang chậm rãi nở rộ trong lòng hắn.
Tang Ca cười khẽ một tiếng: "Không tặng cho ta sao?"
Bấy giờ Cơ Diệp mới giật mình, lần đầu tiên trên gương mặt của vị Chiến thần Ma tộc trong truyền thuyết đỏ ửng lên, hắn cong môi, đứa đóa Tuyết Liên vào tay nàng.
Tang Ca ôm đóa Tuyết Liên, cẩn thận hít vào một hơi, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái. Nàng đặt đóa hoa qua một bên, cười hỏi hắn: "Huynh hẳn phải biết tục lệ của Ma tộc chứ? Không biết là trước khi thành thân tân lang và tân nương không được gặp nhau à?”
Vết đỏ ửng trên mặt Cơ Diệp đã rút đi gần hết, hắn dựa lưng vào cửa sổ, dịu dàng nói: "Tục lệ đó mà nàng cũng tin ư?"
"Tin chứ, tại sao lại không tin?" Tang Ca đặt bút qua một bên, nhẹ nhàng rút ra một chiếc khăn lụa để lau tay, nàng hơi ngừng một lát, sau đó mới nói tiếp: "Tân lang tân nương gặp nhau trước vốn là điềm không lành, ngụ ý sau này sẽ chia cách... Tại sao huynh lại không tin?"
"Tang Ca, ta không tin thần, không tin quỷ, cũng không tin thiên mệnh... Ta chỉ tin bản thân mình. Ngoại trừ chuyện ta muốn nó xảy ra, nếu không nó tuyệt đối không có cơ hội xảy ra." Cơ Diệp gập quạt Nguyệt Phong lại, sau đó dùng nó đóng cửa sổ thư phòng lại, hắn nói: "Cũng đã muộn rồi, tân nương của ta, nàng mau nghỉ ngơi đi, ta đi trước!"
Tang Ca nghe thấy tiếng gió bên ngoài cửa sổ, nàng đoán chừng hắn đã rời đi rồi cho nên không khỏi bật cười nói: "Còn nói là không tin ư? Chạy nhanh thế kia cơ mài"
Ba ngày trôi qua như một cái chớp mắt, từ sáng sớm cả Ma tộc đã rất náo nhiệt, bởi hôm nay là ngày vui của quận chúa Tang Ca. Khắp Ma tộc một mảnh đỏ rực, tiếng người cười nói náo nhiệt vô cùng.
Lúc này Tang Ca đang ngồi trong phòng, nàng nhìn gương mặt mỹ nhân xinh đẹp đối diện trong gương đồng trong lòng lại một mảnh bình lặng. Ma hậu Nguyên Trân đích thân đội khăn voan lên cho nàng, bà vui mừng nắm chặt lấy tay Tang Ca, chỉ cần cảm nhận bàn tay đang run rẩy kia Tang Ca cũng biết bà đang kích động tới cỡ nào. rồi.
Nàng khẽ vỗ tay bàn tay đó như có ý trấn an bài.
Dưới lớp khăn voan, Tang Ca cúi đầu nhìn giá y trên người mình, giá y làm bằng vải lụa mềm mịn, sờ vào có cảm giác man mát, ống tay của giá y được thêu hình Phượng Hoàng nhỏ xíu, mặc dù hình Phượng Hoàng này không được giống lắm...
Bởi vì để tiện cho việc đón tân nương, cũng tiện cho việc Ma quân thể hiện sự quan tâm đối với mối hôn sự này, cho nên Tang Ca đã chuyển vào tẩm cung của quận chúa vài ngày trước.
Ngồi ở trong tẩm cung, nàng cũng có thể nghe được tiếng ồn ào cách đó rất xa. Mãi cho tới khi nhìn thấy bàn tay đang vươn ra trước mặt mình, Tang Ca vẫn mơ màng nghĩ chuyện này như là mơ. Trong sự hồi hộp của mọi người xung quanh, trong tiếng tim đập thình thịch của Cơ Diệp, nàng lặng lẽ đặt tay mình vào tay hắn.
Cơ Diệp lập tức nắm chặt lấy tay nàng, đỡ nàng dậy cùng đi ra ngoài đại điện làm lễ bái đường.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!