Ngôn Khả cùng Dạ Tử Ly song song ngồi trên ghế, một lúc không lâu thân ảnh Ngôn Tịch Hoan cũng hiện ra, lam y nữ tử dịu dàng tựa thuỷ, liễu yếu cành tơ gọi người muốn che chở, Dạ Tử Ly chật lưỡi cảm thán, không hổ danh bảo bối tâm can của tảng băng kia, chọc người thương.
" Tịch Hoan Thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, thỉnh an công chúa điện hạ" Ngôn Tịch Hoan mềm mại nói, như là chỉ cần đụng nhẹ một chút nàng sẽ tan chảy tựa thuỷ.
Ngôn Khả liếc sang Dạ Tử Ly đang chăm chú cắn hạt dưa, phất tay nói " Bình thân, Tịch Hoan thân thể không tốt, đến đây tìm bổn cung là có việc gì?"
Ngôn Tịch Hoan đột nhiên quỳ xuống, giọng thành khẩn ngấn lệ nói " Hoàng cô, Tịch Hoan tự biết thân phận thấp kém, không mong được trèo cao, chỉ mong được bên cạnh hầu hạ Dực Vương Gia"
Dạ Tử Ly phụt một tiếng, nặng ho không ngừng bên cạnh Xuân Hoa vội vã vỗ lưng " Công Chúa không sao chứ?"
" Không... sao... ta nói Ngôn Tịch Hoan nếu muốn hầu hạ Dực Vương thì đi mà tìm hắn hỏi ý. Mẫu Hậu cũng không thể quyết định thay hắn a" Dạ Tử Ly vuốt vuốt ngực, nàng đây là uống lộn thuốc, lại đi cầu tình bọn họ. Nàng không biết Mộ Dung Ngạo Thần có bao nhiêu chán ghét bọn họ sao?
Ngôn Tịch Hoan nắm chắt tay, nước mắt loảng choảng rơi xuống " Hoàng Cô, Ngữ Lam muội muội, Tịch Hoan tự nhận không xứng với Dực Vương gia, nhưng tình cảm Tịch Hoan giành cho Dực Vương là sự thật, không một lần dối trá, Tịch Hoan mong Hoàng Cô giúp đỡ để Tịch Hoan được bên cạnh hầu hạ Dực Vương điện hạ"
Ngôn Khả nhìn qua bên cạnh Dạ Tử Ly, đây là thế nào. Ngôn Nhã Tú người này không phải Mộ Dung Ngạo Thần người nào a, xen vào chuyện của hắn? Hắn có mà gặt đầu hai bọn nàng xuống. Dạ Tử Ly vuốt tóc, Ngôn Tịch Hoan nữ nhân này bề ngoài yếu đuối, vâng lời bên trong lại toàn âm mưu xảo trá, ngươi đừng nhìn bề ngoài Lạc Sở Sở ngang tàn mà đánh giá, nếu nói về thủ đoạn Ngôn Tịch Hoan thứ hai không ai dám thứ nhất. " Ngôn Tịch Hoan, việc này bổn cung không nói lần hai, muốn chỉ hôn, chỉ hầu hạ, hay gì thì tìm Dực Vương. Phượng cung không phải nhà mai mối, hơn nữa đừng gọi bổn cung là Ngữ Lam muội muội, người ngoài không biết lại tưởng Hoàng Thượng có công chúa tỷ tỷ thất lạc"
Ngôn Tịch Hoan nghe vậy trắng bệch mặt, vội vã dập đầu " Tịch Hoan không dám, đó là khi quân phạm thượng"
Muốn nói gì đó bên ngoài đã vang lên trầm lạnh thanh âm " Mộ Dung Ngữ Lam, ngươi đừng quá phận"
Từ bên ngoài hắc bào thân ảnh đã đi vào, bên trong Phựơng cung tức khắc chìm vào băng lãnh, tuấn mỹ dung nhan từ ngoài đi đến bên cạnh nâng lên Ngôn Tịch Hoan. Ngôn Khả nhướng mi, Dạ Tử Ly khẽ cười " Trùng hợp như vậy, Tam hoàng huynh cũng đến đây, vừa lúc Ngôn Tiểu Thư muốn nói chuyện với ngươi a"
Mộ Dung Ngạo Thần lướt mắt qua Ngôn Tịch Hoan vẫn ngập tràn nước mắt, lại nhìn thẳng lên bọn họ " Hoàng Hậu, Tịch Hoan vốn không đụng chạm gì đên ngươi, ngươi lại bắt nàng quỳ ở đây"
Ngôn Khả trợn mắt muốn phản bác, bên cạnh Dạ Tử Ly đã giành trước, tay bỏ xuống hạt dưa, nói " Mộ Dung Ngạo Thần, con mắt nào của ngươi thấy chúng ta ăn hiếp nàng ?"
" Mộ Dung Ngữ Lam, bổn vương đều thấy rõ" Nếu không phải nữ hầu bên cạnh Tịch Hoan đi tìm hắn, hắn không thể nào biết được, hắn cứ nghĩ nàng đã thay đổi, Mộ Dung Ngữ Lam đã không còn độc ác như trước.
Dạ Tử Ly cươi lạnh " hừ, bổn công chúa không làm gì nàng, nàng muốn hầu hạ ngươi, việc đó liên quan gì đến ta. Mộ Dung Ngạo Thần ngươi mất não à"
" Mộ Dung Ngữ Lam" Mộ Dung Ngạo Thần tức giận gầm nhẹ, sát khí tràn ngập khắp Phượng Cung.
Xung quanh cung tỳ sợ hãi quỳ xuống, tu la vương gia, bọn nàng không khỏi thấy hoảng sợ. Chỉ có đương sự Dạ Tử Ly vẫn ung dung ngồi trên ghế, cười nhạt " Có bổn công chúa"
Mộ Dung Ngạo Thần trầm ổn đi đến gần nàng, tay mạnh mẽ chống lên thanh ghế, tuấn mỹ dung nhan đối mặt với nàng " Hoàng Muội ngươi chạm vào điểm mấu chốt của bổn vương"
Bên cạnh Ngôn Khả nhăn mày, đập nhẹ bàn quát " Dực Vương, lời cũng đã nói rõ cho ngươi, chúng ta không đụng chạm gì Ngôn Tịch Hoan, không có tội ngươi còn muốn ép đến có tội ?"
Dạ Tử Ly không hoảng loạn đột nhiên cười nhẹ, đưa tay chạm nhẹ, tay nhỏ chạm vào lòng ngực tựa lông vũ làm hắn phát run, hơi thất thần bị nàng đẩy ra. Đứng dậy đi đến trước mặt Ngôn Tịch Hoan, không nói hai lời đưa tay xô mạnh. Ngôn Tịch Hoan bất ngờ ngã xuống đất, lúc này Mộ Dung Ngạo Thần mới lấy lại tinh thần đi nhanh đến chỗ nàng quát to " Mộ Dung Ngữ Lam ngươi làm gì?"
" Còn biết tên ta ? Bổn Công Chúa là Mộ Dung Ngữ Lam, Huyền Vũ Quốc Hoàng Đế sắc phong Khuynh Hạc công chúa, Thanh Long Quốc tương lai Hi Vương Phi, nếu xử tội một thứ nữ như ngươi bổn công chúa cần phải trốn tránh ? Chưa kể, nữ nhân đang ngồi trên kia chính là đương kim hoàng hậu Huyền Vũ. Mộ Dung Ngạo Thần, ngươi nói chúng ta cần phải lén lút bắt nạt tiểu tâm can của ngươi?" Dạ Tử Ly cười lạnh, bên trên Ngôn Khả trong lòng niềm nở hô to, xuất xắc, không hổ danh đại ngự tỷ màn ảnh, câu từ, ứng xử thật sự tuyệt.
Ngôn Tịch Hoan trơ mắt, lệ cũng không còn như trước giòn giã rơi, nàng lúc này bấu víu tay áo của nam tử cúi đầu. Trong mắt loé hung ác sắc, Mộ Dung Ngữ Lam từ khi nào lại thông minh sắc bén như vậy. Hôm nay nàng định dựa vào sủng ái của Ngạo Thần để đẩy hiềm khích của hắn cùng hoàng hậu lên đỉnh điểm, chỉ khi nào Ngạo Thần lên làm Hoàng Thượng, Ngôn Hoàng Hậu bị phế truất khi đó nàng mới có thể chấp chưởng hậu cung. Ngôn Gia tuy rằng phụ thân nàng là nhi tử của Ngôn Dự Cơ nhưng khắp Ngôn Gia đều biết Ngôn Nhất Bác chỉ là do nô tỳ hạ sinh, vốn không có địa vị, thừa kế Ngôn Gia là huynh trưởng của Ngôn Nhã Tú, Ngôn Tấn.
Mộ Dung Ngạo Thần lạnh lùng nhìn nàng, chỉ là không ai để ý sâu trong ánh mắt là tia kinh diễm. Hắn dìu Ngôn Tịch Hoan đứng dậy. Vẫn không đổi chất giọng " Bổn Vương không truy vấn chuyện hôm nay"
" Bổn công chúa sợ ngươi a, Mộ Dung Ngạo Thần, Ngôn Tịch Hoan, Phượng Cung không phải là nơi các ngươi muốn đến thì đến, đi thì đi" Dạ Tử Ly nàng không ra oai, lại tưởng nàng là mèo bệnh sao.
Ngôn Tịch Hoan mềm yếu nói, cho dù thế nào có Mộ Dung Ngạo Thần bên cạnh nàng không tin Mộ Dung Ngữ Lam dám đụng gì đến nàng, nên nhớ đương kim hoàng thượng còn phải nể hắn ba phần. " Công chúa, Hoàng Hậu, là Tịch Hoan không đúng, Tịch Hoan chỉ muốn bên cạnh Dực Vương... cho dù khụ khụ"
" Tịch Hoan không cần nói" Mộ Dung Ngạo Thần vỗ nhẹ vai Ngôn Tịch Hoan ôn hoà nói.
Nói như thế nào thì bây giờ nàng cũng chỉ thấy được tảng băng này tan chảy khi ở bên xà nữ này. Không tính lúc sau gặp nữ chủ.
"Ngôn Tịch Hoan ngươi đừng tưởng có Dực Vương bảo vệ ngươi muốn làm gì thì làm, bổn công chúa không những đánh ngươi, Dực Vương bổn công chúa cũng đánh" Dạ Tử Ly trừng mắt.
Ngôn Khả bên trên ghế sặc chính mình nước miếng mà ho không ngừng, khụ.. tỷ điên rồi a, đụng đến nam chủ? Không muốn sống nữa.
" Mộ Dung Ngữ Lam, ngươi đây nổi cái gì điên" Lạnh như băng Mộ Dung Ngạo Thần cuối cùng cũng bị nàng chọc cho tức giận. Sát khi tràn ngập khắp Phượng Cung. Xuân Hoa, Mân Thuỷ không tiếng động lau mồ hôi, Phượng cung sắp xảy ra án mạng a.
Dạ Tử Ly chỉ vào nàng " Ta muốn nàng ta xin lỗi"
" Công chúa muốn Tịch Hoan tạ lỗi thì ta sẽ làm" Ngôn Tịch Hoan ngấn lệ, buông ra Mộ Dung Ngạo Thần, muốn quỳ xuống đã bị hắn giữ lại.
" Tịch Hoan không cần, có Bổn Vương ở đây, không ai dám làm gì nàng" Hắn lạnh giọng.
Nàng không sợ khí tràn, cười khỉnh " Hoàng Huynh, nếu ta nhớ không nhầm Phụ Hoàng muốn ngươi thú Lạc Tâm Nghiên làm chính phi đi, ngươi còn ở đây dây dưa, Phụ Hoàng chắc chắn sẽ tức giận, hắn a, đúng là không thể phạt gì ngươi nặng, nhưng Ngôn Tịch Hoan ta lại không đảm bảo. Thứ nữ vô danh của Ngôn Gia, Phụ Hoàng chắc chắn..."
Nói đến đây Dạ Tử Ly ngừng lại, chợt cười thâm ý, nàng biết rõ Mộ Dung Cảnh chắc chắn không chấp nhận Mộ Dung Ngạo Thần thú Ngôn Tịch Hoan, vấn đề về thứ nữ là phụ, chính là Ngôn Gia có Ngôn Nhã Tú là Hoàng Hậu, nếu Ngôn Tịch Hoan cũng được gả vào Hoàng Tộc, như vậy Ngôn Gia sẽ lớn mạnh không gì cản được.
Mộ Dung Ngạo Thần trầm ngâm, giờ không phải lúc hắn có thể đối đầu với Phụ Hoàng. Ngôn Tịch Hoan trắng bệch mặt, chỉ bởi vì là thứ nữ nên ai cũng khinh thường, chỉ bởi vì phụ thân không có tiếng nói trong Ngôn Gia, Hoàng Hậu thì sao chứ. Sau này nàng Ngôn Tịch Hoan sẽ cho mẫu nữ bọn họ thấy ai mới chính là mẫu nghi thiên hạ, ai mới xứng đứng đầu Ngôn Gia.
" Hoàng Hậu nương nương, công chúa điện hạ. Là Tịch Hoan không đúng. Xin Hoàng Hậu nương nương và công chúa điên hạ miễn tội" Ngôn Tịch Hoan nghẹn ngào nói.
Ngôn Khả âm thầm giơ ngón tay khen ngợi nàng, đại tỷ hảo công phu. Ngoài miệng vẫn như cũ điềm đạm " Được rồi, náo vậy đủ rồi, lui ra hết đi"
Dạ Tử Ly khiêu khích nhìn Mộ Dung Ngạo Thần, tức chết ngươi.
Mộ Dung Ngạo Thần hừ lạnh, xoay người đưa Ngôn Tịch Hoan muốn rời đi, sau lưng lại nghe tiếng nàng truyền đến " Xuân Hoa, ngươi nói xem tên họ Vân kia đang ở đâu ?"
" Họ Vân ? Công chúa muốn nói đến Vân Thừa Tướng ?" Xuân Hoa kinh ngạc, không phải công chúa từ bỏ theo đuổi Vân Thừa Tướng rồi sao.