Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mở Mắt Thấy Thần Tài

 Chương 279 – Chuyện xấu hổ trong cửa hàng ăn nhanh Lotte… 

Ngày hôm sau, vì có một buổi gặp xem mắt mà bác Ngô sắp xếp, tuy rằng không biết kết quả sẽ ra sao, Trần Hạo vẫn nhận lời với bác Ngô. Cho nên, Trần Hạo có sửa soạn một chút trước khi đến cửa hàng ăn nhanh lotte. 

Anh cũng chẳng nghĩ khi tới nơi này, anh lại nhìn thấy một cô gái đang ngồi ở xa uống coca và dùng cánh gà lẫn khoai tây chiên trước đó rồi, đôi chân nõn nà của cô lúc này đang đung đưa qua lại, rõ ràng là cô đang đợi ai đó. 

Có phải là cô gái này không nhỉ? 

Trong lòng Trần Hạo thoáng nghĩ qua. 

Sau đó, cô gái đặt miếng khoai tây chiên uống, lau chùi miệng rồi cầm điện thoại lên bấm. Cùng lúc ấy, Trần Hạo nhận được tin nhắn bằng văn bản gửi tới, của Vương Mẫn. “Anh có đến không vậy?”. 

Trần Hạo thầm nghĩ, quả nhiên đúng là cô gái này rồi. Thoạt nhìn quá, cô trông khá là xinh đẹp. Vì thế mà Trần Hạo liền bước tới và ngồi xuống. 

“Anh … anh làm gì vậy?” Cô gái sửng sốt nói to, ngơ ngác nhìn Trần Hạo. 

“Cô đến đây xem mặt phải không?” Trần Hạo hỏi. 

“Xem mặt cái gì mà xem mặt, cái người thanh niên này, đầu óc anh có vấn đề à?” Cô gái nhìn Trần Hạo có chút hoảng sợ. 

“À, cô không phải Vương Mẫn sao? Không phải là cô vừa gửi tin nhắn cho tôi à?” Trần Hạo có đôi chút bối rối. 

“Tôi không biết ai là Vương Mẫn, tôi vừa gửi tin nhắn wechat cho bạn trai của tôi, rõ chứ?” Cô gái nói. 

“Xin lỗi, tôi nhầm người.” Mặt mũi Trần Hạo trần đầy vẻ xấu hổ rồi anh đứng lên. 

Trời xui vậy chứ, biết sớm như vậy thà mình gọi điện thoại trước có phải hay hơn không. 

Anh cũng đang chuẩn bị gọi điện, thì bờ vai của mình đã bị một người vỗ mạnh một cái. Ngoảnh đầu nhìn lại, anh thấy một phụ nữ xinh đẹp với vẻ ngoài hết sức thanh tú. 

Cô ấy đang chớp mặt thật to nhìn Trần Hạo: “Anh là Trần Hạo à? Anh tới xem mắt phải không?” 

Cô gái tỏ điệu bộ hơi xem thường hỏi. 

“Ừ, đúng là tôi đây. Cô là ai?” 

“Vương Tiểu Tiểu” 

“Hả!” 

“À …. Vương Mẫn, tôi là Vương Mẫn, Vương Tiểu Tiểu là em gái tôi.” Tiểu Tiểu vội vàng nhìn anh nói. 

“Hừ, vừa rồi có phải anh nhận lầm người hay không?” Tiểu Tiểu vài phần mỉa mai như hàm ý muốn kiếm chuyện nói. 

Thật là, vừa rồi khi cô bước tới, đã thực sự tình cờ nhìn thấy cảnh tượng đó. Trần Hạo bấy giờ tỏ ra quỳnh quáng đến nỗi không biết nên giấu mặt đi đâu. Cho nên, Tiểu Tiểu lúc đó đứng bên cạnh nhìn, chẳng nên qua chào hỏi làm gì, cũng có cảm giác thấy anh ta hơi xấu hổ. Nghĩ thầm trong bụng rằng người này thực sự chẳng phải đối tượng mà mình tìm kiếm. 

Nhưng mà sau đó suy nghĩ lại, vì muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này trong nhanh chóng, cô tiến tới mặt đối mặt với Trần Hạo. Hai người cùng ngồi xuống. 

Trần Hạo lén nhìn Tiểu Tiểu vài lần, cảm thấy nữ sinh ngày ngoại trừ xinh đẹp ra thì cũng không có gì khác đặc sắc. Về phía Tiểu Tiểu, cô chứ nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới cả người Trần Hạo. Cô nghĩ thầm: cái tên Trần Hạo này trổ mã nhìn cũng ưa nhìn đấy nhỉ, cũng có một chút gọi là đẹp trai, nếu điều kiện gia thế khá hơn một tí, thì thực sự anh ta có thể làm anh rể của mình rồi. 

Nhưng đáng tiếc là anh ấy lại nghèo như vậy, làm sao mà chị gái mình để mắt tới được. Nếu mà không phải vì ông nội ép buộc, cô thật sự cho rằng chị gái mình làm sao mà phải lo lắng tìm kiếm người này kia chứ? 

Có quá nhiều người theo đuổi chị Vương Mẫn, nhưng nào chị có vừa ý đâu. 

“Nói sao nhỉ, … tôi biết rõ hoàn cảnh nhà anh, anh vẫn chưa tìm được việc làm đúng không? Vậy là anh không có thu nhập. À, ngoài ra tôi còn nghe nói anh đã mua một căn nhà ở huyện Bình An, nhưng đối với tôi, công việc hiện tại đã được chuyển sang phố thương mại Kim Lăng rồi, tôi sẽ đến Kim Lăng làm việc trong nay mai thôi. Vấn đề về nhà ở, anh tính như thế nào sau này?” Tiểu Tiểu hỏi. 

Cô nghĩ sẽ tốt hơn cho cả hai nếu đi thẳng vào vấn đề. 

“À à, ở Kim Lăng thì …, tôi có một ngôi nhà!” 

“Gì chứ, anh có nhà ở Kim Lăng, bự không, to cỡ bao nhiêu?” Tiểu Tiểu hiếu kì hỏi. 

“Cụ thể là bao nhiêu thì tôi cũng không rõ lắm, tôi cũng chưa từng sống ở đó một hoặc quá hai lần, haha” Trần Hạo cười nói. 

Trần Hạo, anh quá xem thường phụ nữ này rồi, bản thân căn bản chuyện này chẳng giống như xem mắt gì cả, thêm vào đó, Tiểu Tiểu cũng không muốn có một cuộc gặp gỡ mù quáng, vì vậy, cô lập tức nói tiếng khiêu khích, cho rằng việc này nên kết thúc tại đây được rồi. 

“Phét, giả vờ cái gì, nếu anh thực sự có nhà, anh còn không muốn ở trong đó hay sao?” Tiểu Tiểu hừ một tiếng lạnh tanh. 

“Tôi thực sự có, nhưng tôi không có thời gian để ở mà thôi. Hơn nữa thì tôi không quen sống một mình trên đỉnh đồi. Nó sẽ là nơi để tôi cùng vợ tương lai vun đắp hạnh phúc.” Trần Hạo cười nói. 

“Nực cười, trên đỉnh đồi núi sao, anh đừng nói mình là bảo vệ coi giữ rừng chứ? Người ta cấp cho anh một căn nhà nhỏ trên núi sao?” 

Tiểu Tiểu càng thêm xem thường. 

“Vậy anh có xe hơi không? Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ đi làm ở Kim Lăng. Tôi sẽ không đi ô tô dưới 300.000 tệ đâu”. Tiểu Tiểu nói. 

“Xe thì cũng có, nhưng phải đậu ở dưới gara ở phía dưới chân núi.” 

“Phía dưới chân núi sao, là loại xe gì?” 

“Một chiếc Lamborghini” Trần Hạo nói. 

“Tôi phỉ nhổ vào, trời đất, đầu óc anh đặc biệt có vấn đề phải không? Trần Hạo”. Tiểu Tiểu nhịn không được nữa rồi. 

Ban đầu, Tiểu Tiểu còn cho rằng Trần Hạo sẽ chẳng bao giờ có nhà lẫn xe ở Kim Lăng. Kết quả thì sao, anh chàng này quay sang khoe khoang khoác lác. Chỉ sợ là anh ta còn không biết mình và chị mình đều nắm rất rõ lai lịch của anh ta rồi. 

“Tất cả lời tôi nói đều là sự thật, tôi không hề nói dối cô. Nếu cô không tin tôi, tôi cũng chẳng thể làm gì được.” Trần Hạo bất đắc dĩ nhúng vai. 

Không phải bản thân anh không nghiêm túc xem mắt, anh nghĩ vậy vì dù sao về sao nếu bác Ngô có hỏi cũng có chuyện để trả lời rõ ràng. 

“Tôi nói trực tiếp cho anh biết nhé, loại người như anh đấy hả, nhà của chúng tôi sẽ không vừa mắt vừa lòng với anh đâu. Tôi vốn nghĩ những người không có tiền như anh sẽ trung thực, nên tôi mới có thể cân nhắc cho anh vài phần cơ hội biểu hiện một chút thành ý, nhưng hiện tại thì sao, quên đi được rồi, cái thứ rác rưởi nhà anh.” 

Tiểu Tiểu mắng. 

Cô lập tức muốn trực tiếp đứng dậy quay người đi, nhưng nghĩ lại, bực mình, đã bỏ nhiều công trang điểm thật đẹp hôm nay, kết quả thì thế nào, cô liền uống một ngụm nước sau đó khi vừa bị Trần Hạo làm cho tức giận. 

Cứ coi như việc này không nói tới đi, chủ yếu bây giờ mình phải đem chuyện của chị gái xử lý cho dứt điểm, nếu như để anh ta biết chuyện thì sẽ không ổn mấy. Nếu chỉ vì nghe anh ta nói mấy câu, liền vùng mặt mà bỏ đi như thế, thế nào nhất định cũng khiến ông nội tức giận mà trách tội. 

Hơn nữa, thậm chí ông nội còn chẳng biết mình đến thay chị gái. Cho nên cô cũng có một chút lo lắng, sợ rằng sau khi quay trở về, Trần Hạo sẽ thưa chuyện lung tung gì với ông thì khổ. Cho nên, cô định cho Trần Hạo tự biết không thể với được mà chủ động rút lui. 

“Cô không đi sao?” Trần Hạo nhìn Tiểu Tiểu vừa đứng lên rồi lại ngồi xuống, hỏi trong dáng bộ ngạc nhiên. 

“Ai nói là tôi phait đi chứ, sáng sớm nay tôi đã ăn gì đâu, tôi muốn ăn một chút, hơn nữa thì hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp mặt nhau, anh không mời định mời khách à?” Tiểu Tiểu hai tay khoanh ngực nói. 

“À, cái này thì không thành vấn đề.” Trần Hạo thầm nghĩ, có gì khó khăn đâu. 

“Tôi muốn ăn hamburger, tôi muốn ăn khoai tây chiên, chân gà, còn phải có gà rán, pizza … muốn nào tôi cũng đều muốn ăn cả”. Tiểu Tiểu nói. 

“Cô ăn được nhiều đến vậy sao?” Trần Hạo tỏ ra hơi sốc. 

“Anh chỉ cần nói là anh mời, tôi chỉ cần biết vậy?” 

“Được rồi, tôi mời!” 

Anh liền đi gọi những món mà Tiểu Tiểu đã nói mang tới cho cô. Nhìn cô ăn. Trần Hạo đang suy nghĩ tìm cách làm cho cô ta ghét mình rồi trực tiếp rời khỏi đây. Như vậy cũng là chuyện tốt, trở về sẽ báo cáo kết quả cuộc gặp. Có thể nói, hiện tại cả hai đang có cùng luồng suy nghĩ. 

Mà chính lúc này. 

“Này, thực sự là bạn sao? Vừa rồi tôi ở bên ngoài, thoáng nhìn ai giống bạn” 

Hai người, một nam sinh một nữ sinh đi từ bên ngoài vào trong vỗ vai Tiểu Tiểu trong khi cô đang ăn một chiếc hamburger. Tiểu Tiểu giật mình. 

“Các cậu … Sao các cậu lại tới đây?” nét mặt của Tiểu Tiểu chuyển sang đỏ ứng. 

Nhấn Mở Bình Luận