Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 315 : Không thể rời đi .

“ Cái gì ? Là chị Âu Dương Như ? ” Long Thiệu Vân sủng sốt .

“ Đúng vậy ! ”

Sau đó Nguy Mộng Kiều đem mọi chuyện nói rõ . Mà cái cô Âu Dường này , bây giờ cũng đã tỉnh rượu , vẻ mặt oán hận nhìn Trần Hạo .

Vừa rồi tuy cô mơ mơ màng màng , nhưng vẫn biết Trần Hạo cũng với em họ đỡ mình vào đây . Sau đó thì có một người tới lột sạch quần áo của mình , không phải Trần Hạo thì còn ai vào đây ? Âu Dương Như khóe mắt ướt đỏ .

“ Được lắm , tên nhóc này quả là lớn mật . Long gia chúng ta là chỗ thâm giao với Âu Dương gia , mi lại dám giở trò xằng bậy với chị Âu Dương Như , có phải chán sống rồi không ? Có Bắc Kinh Long gia ta ở đây , mi có lợi hại đến đâu cũng phải trả giá thật đắt ! ”

Long Thiệu Vân lạnh lùng nói .

“ Cái gì ? Bắc Kinh long gia à ? Mẹ nó chứ , lớn chuyện rồi nha . Người này xem ra là thiếu gia nhà họ Long Ôi ! “

“ Đúng rồi , cậu Trần Kim Lăng tuy là ghê gớm , nhưng có thể đối chọi với cả Long gia lẫn Âu Dương gia không ? Thật là … ” Một đám người nhao nhao nói chuyện .

“ Đúng vậy anh Thiệu Vân , anh phải thay chị em đòi lại công đạo . Vừa rồi em đến muộn một chút thì chị em đã bị tên cầm thú này làm nhục rồi ! ”

“ Yên tâm , chuyện này nhất định ta phải làm cho ra lẽ ! ” Long Thiệu Vẫn âm thầm cười .

Sau đó giơ chân lên đạp một cái về phía Trần Hạo .

“ Mẹ kiếp , đánh bỏ mẹ hắn cho ta , bất kể là thiếu gia cải có gì . Dám làm nhục người của Âu Dương gia , đánh chết hắn cho ta ! ” Long Thiệu Vân hét lớn .

Vài vệ sĩ lập tức bước tới , chuẩn bị đánh hội đồng Trần Hạo . “ Dừng tay ! ” Đúng lúc này , Tần Nhã hét lên một tiếng . Sau đó nước mắt ròng ròng bước tới .

“ Tần Nhã , sao cậu lại ở đây ? ”

Trần Hạo thấy Tần Nhã , không khỏi ngẩn ra . Mà Tần Nhã lúc này thất vọng nhìn Trần Hạo . Sau đó hướng về phía Long Thiệu Vân nói :

“ Long thiếu gia , anh tha cho cậu ta được không ? Coi như tôi cầu xin anh ! ”

“ Tha cho hắn ? Haha , Tần Nhã , không phải anh không muốn giúp em . Nhưng mà cái loại người này không dạy cho hắn một bài học  thì anh còn mặt mũi nào nhìn chú Âu Dương nữa , em tránh ra một bên ! ” Long Thiệu Vân lạnh lùng nói .

“ Cầu xin anh , tha cho hắn ! ” Tân Nhã khẩn cầu .

Sự việc này Tần Nhã chưa bao giờ nghĩ tới , thời khắc này cô cảm thấy thật là tuyệt vọng . Thử nghĩ xem , người mà bạn một mực yêu quý . Bỗng một ngày nhận ra hắn thật là xấu xa ghê tởm .

Đương nhiên là không chịu nổi . Thế nhưng để cho Trần Hạo bị đánh trước mặt mình , Tần Nhã lại càng không chịu được . Mà Tần Nhã lúc này cũng sắp khóc lớn . Long Thiệu Vân bây giờ mới mỉm cười .

“ Được , nếu em đã nói vậy , lần này anh tha cho hắn . Tuy nhiên người khác muốn dạy dỗ hắn , anh không quản được đâu ! ”

Long Thiệu Vân nói xong , hướng về phía người của mình khoát tay . Đám người kia lúc này mới lui về .

“ Tần Nhã , tôi không có làm chuyện này , cậu phải tin tôi ! “

Mà Trần Hạo , cũng cảm thấy có gì đó không ổn rồi . Làm sao lại trùng hợp đến thế , trong phòng tại sao lại có người ? Hơn nữa sao Long Thiệu Vân lại cũng đúng lúc này chạy tới đây ?

Trần Hạo cảm giác như tất cả chuyện này là đều nhắm vào mình . Nhưng mà tình trạng hiện tại , thật sự là khó mà thanh minh nổi .

 “ Tôi không muốn nghe ! ”

Mà Tần Nhã lúc này hung hăng liếc nhìn Trần Hạo , sau đó đi thẳng xuống dưới .

“ Tần Nhã ! ”

Về phần Long Thiệu Vân , lúc này nháy mắt với một người đang đứng trong góc tối . Hắn có mái tóc rất dài , sắc mặt trắng bệch , toàn thân mặc đồ đen . Sau đó thì mang vệ sĩ đuổi theo Tần Nhã .

Nguy Mộng Kiều hét lên : “ Trần Hạo , hôm nay anh không thể đi . Phải trả lại công đạo cho chị ta ! ”

Một đám người chăn lấy Trần Hạo . Đúng lúc Trần Hạo cũng không biết làm sao . Bỗng từ phía sau lưng , truyền đến một làn khí lạnh . Quay đầu lại , Trần Hạo thấy một người đàn ông tóc dài mặc áo đen đã bước tới . Làm cho Trần Hạo phải phát run . Mà cũng vào lúc này .

“ Tránh đường tránh đường ! ” Một giọng nói già nua vang lên .

“ Hừ , lão già tới đây chen lấn cái gì ? ” Những người đứng xung quanh mắng .

“ Ta tới tìm cháu ta , làm sao ! ” Lão hừ một tiếng . Sau đó lại chen vào bên trong .

Mấy người thấy lão mặc đồ bẩn thỉu , vội vàng tránh xa .

Mà cái người tóc dài kia , lúc này ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn lão già nọ , sau đó thu bàn tay của mình lại .

“ Làm cái gì vậy ? Thả cháu ta ra ! ” Ông lão tiến lên đây Nguy Mộng Kiều ra . Trần Hạo nhìn thấy , lão già này chính là kẻ ăn mày quấy rầy mình hôm qua .

“ Cái gì ? Hắn là cháu của lão ? ” Ngụy Mộng Kiều sửng sót .

“ Hừ , không giống sao ? Cháu ngoan , hôm nay ông đi tìm , đám người kia nói cháu không ở đây . Ông còn tưởng cháu bỏ rơi ông một mình đi Tứ Xuyên chứ ! Đi thôi , lát nữa chúng ta cùng đi ! ”

Lão già cũng không đợi Trần Hạo trả lời , trực tiếp kéo tay Trần Hạo đi ra .

“ Không được đi ! ”

Lúc này , người tóc dài nọ ánh mắt lạnh lùng , đi tới nắm bả vai Trần Hạo . Ông lão nọ giơ tay lên đỡ , sau một hồi chỉ thấy người nọ liên tiếp lùi lại đến tận sau tường !

Trong tích tắc , người tóc dài này toát cả mồ hôi , kinh ngạc nhìn lão già .

Trần Hạo cũng lập tức không nói gì , đi theo ông ta ra ngoài .

“ Hắc hắc , cháu ngoan , có sao không ? ”

Ông ta mang Trần Hạo đi thẳng tới một bờ sông trong công viên , lúc này mới dừng lại cười nói .

“ Không sao , cảm ơn … cảm ơn ông nhiều ”

Vừa rồi nếu không có ông ta vào phá rối , có lẽ bản thân mình cũng không đi được ! Cho nên trong lòng cảm thấy biết ơn , lời nói mang theo vài phần cảm kích .

Đồng thời , Trần Hạo cũng rất nghi ngờ . Tại sao mỗi lần mình gặp chuyện , ông ta đều ngơ ngơ ngác ngác xuất hiện sau đó còn gián tiếp cứu giúp mình ? Mà hôm nay làm sao ông ta lại biết mình ở đây ?

Lập tức hỏi : “ Nhân tiện , sao ông lại tìm đến đây ? Không lẽ là theo dõi ta ? ”

Ông lão lúc này khuôn mặt có chút xấu hổ . “ Đúng , hôm nay ta theo dõi cậu một chút . Hôm qua cậu giúp ta như vậy , hôm nay cậu gặp rắc rối sao ta lại ngồi yên được ! ” Lão cười nói , “ Cho nên hôm qua cậu mời ta đi tắm đi ăn tuyệt đối không phải chịu thiệt ! ”

“ Làm sao ông biết tôi gặp rắc rối ? ”

Trần Hạo càng cảm thấy ông già này thật là thần bí .

“ Hừ , đêm qua lúc ta ở gara ngủ , vô tình nghe được người ta thương lượng chuyện hôm nay lại cậu . Sau đó ta chạy đi tìm cậu , quả nhiên là đã mắc bẫy ! ”

Ông lão liền giải thích cho Trần Hạo . Hóa ra , hôm qua ông ta nằm ngủ trong gara xe , tình cờ nghe thấy Long Thiệu Vân gọi điện cho Ngụy Mộng Kiều dàn xếp chuyện hãm hại ngày hôm nay . Quả nhiên là vậy . Không thân không thiết , Nguy Mộng Kiều lại hết sức nhiệt tình mới mình tới đây . Thì ra đã sớm có âm mưu với Long Thiệu Vân .

Thậm chí mỗi đường đi nước bước đều đã có suy tính . Vừa rồi Trần Hạo cũng hơi hơi đoán được sự tình . Chỉ là không ngờ nổi , Nguy Mộng Kiều với mình không thì không oán , tại sao cô ta phải hãm hại mình !

“ Hừ , tên nhóc ngốc nghếch này . Tuy là cậu giàu hơn bọn họ , nhưng lại quá lương thiện , người khác đã muốn hại cậu lại còn cần lý do sao ? ”

Ông lão lắc đầu nhìn Trần Hạo cười . “ Hơn nữa , lần này còn nghiêm trọng hơn cậu nghĩ ! Nếu vừa rồi ta không đến kéo cậu đi , e rằng bây giờ đã bị người ta rút xương lột da rồi ! Cái tên tóc dài đứng sau cậu đã chuẩn bị ra tay rồi đấy ! ”

Ông lão đem những việc nhìn được nói cho Trần Hạo . Mà Trần Hạo nghe xong , hai lòng bàn tay cũng toát mồ hôi lạnh .

Trước đây , mình gặp chuyện phiền phức , xử sự có phần nướng tay , cho nên mọi việc chưa được ổn thỏa . Bây giờ , Trần Hạo đã hiểu những lời chị nói với mình là có ý gì . Bao dung với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân ! Trần Hạo hít một hơi thật sâu , sau đó ánh mắt lạnh lùng đứng lên ….

Nhấn Mở Bình Luận