CHƯƠNG 20.
Lam Châu mếu máo cuốn quýt hỏi gấp người phụ nữ đi cùng:
- Mụ nói gì vậy? Gì mà trúng độc? Chị tôi sao có thể trúng độc?
Người phụ nữ phụ đỡ Hà Loan đứng dậy, bà ấy nghiêm nghị trả lời:
- Thai phụ này ra nhiều máu đen như vậy, đấy rõ ràng là dấu hiệu cho thấy đứa bé đã mất. Tôi còn ngửi được mùi máu rất tanh, rất khó ngửi... nghi ngờ là bị trúng độc mà mất thai.
Lam Châu sững sốt nhưng cô ấy vẫn cố chạy theo sau Hà Loan, nước mắt thi nhau rơi lã chã trên mặt. Mà Đình Đình cũng không thể kìm chế được kích động trong lòng mình, tay chân cô run rẩy, căn bản là không thể nói được cái gì lúc này. Nhưng mà bây giờ không phải là lúc để bàn đến những chuyện chưa đủ tính thuyết phục như vậy, trước tiên phải đưa Hà Loan đến bệnh viện trước. Còn về chuyện Hà Loan có trúng độc hay không, để sau hẵn nói vậy...
Hà Loan và Lam Châu cùng với hai người nữa ngồi vào trong xe chạy trước, còn Đình Đình thì ngồi ở xe sau. Suốt dọc đường đến bệnh viện, không biết Đình Đình đã phải cầu Thần khấn Phật bao nhiêu lần để xin cho mẹ con Hà Loan. Cô thật sự không muốn nhìn thấy Hà Loan có chuyện, mà cô, cô cũng không thể chịu được khi nhìn thấy một đứa trẻ chưa kịp chào đời đã phải ra đi....
Nhưng mà, sự cầu nguyện của Đình Đình dường như đã là quá muộn... bởi vì... đứa bé trong bụng Hà Loan... đã không còn nữa rồi!
_______________________
Sau khi từ bệnh viện trở về, Đình Đình luôn trong trạng thái ưu phiền ủ dột. Vừa về đến Phó gia thì cô đã đi ngay lên phòng, không buồn tắm rửa, cứ thế ngã người ra ghế sô pha nằm im bất động.
Mãi đến khi Khiếu Trạch trở về, anh nhìn thấy cô nằm sấp trên ghế, hai mắt mở tròn chớp chớp, bộ dạng này của cô dọa cho anh giật mình một phen. Anh đã biết chuyện của Hà Loan, anh cũng biết Đình Đình sợ hãi thế nào, vậy nên hôm nay anh mới bỏ hết việc mà về sớm với cô. Anh cứ nghĩ khi anh về thì Đình Đình sẽ nhào đến người anh mà khóc, thật sự không nghĩ đến là cô lại án binh bất động như vậy...
Đi đến bên cạnh cô, lúc này Khiếu Trạch mới có thể nhìn rõ được gương mặt thẩn thờ xanh xao của Đình Đình. Cô nằm như vậy chắc đã lâu, anh nghe bé Thị báo lại, cả ngày hôm nay cô còn chưa có ăn gì. Cô gái của anh sao lại yếu lòng đến như vậy, cũng không biết quan tâm gì đến sức khỏe của mình, thiệt là đủ khiến cho anh phải đau lòng mà...
Khiếu Trạch ngồi xuống sàn nhà, anh đưa tay vén tóc cô, lại nhẹ nhàng xoa xoa má cô, khẽ đặt một nụ hôn lên môi cô, anh nỉ non dỗ dành:
- Sao vậy? Sao lại không chịu ăn cơm?
Đình Đình chớp chớp mắt nhìn anh, nhìn thấy gương mặt đẹp như điêu khắc hiện ra trước mặt, cô mếu máo, nức nở ôm chầm lấy anh, cô nói:
- Khiếu Trạch, khi sáng chị Loan vẫn còn uống trà với em, vậy mà chưa tới nửa tiếng sau thì chị ấy... mẹ con chị ấy... bỗng dưng gặp chuyện. Chị Loan chảy nhiều máu lắm, đau ghê lắm, em cứ bị ám ảnh suốt từ sáng đến giờ... em sợ lắm... không làm cách nào quên đi được những hình ảnh đó...
Đình Đình sợ hãi là sự thật, cô vừa nói vừa run, run đến toàn thân cũng run. Khiếu Trạch cũng không kém gì cô, anh nhìn thấy cô như vậy, trong lòng anh xót đến không nói được nên lời. Ôm chặt lấy cô, vuốt ve lưng cô dỗ dành, cố gắng giúp cô lấy lại bình tĩnh.
- Anh biết... anh biết rồi... có anh ở đây... không sợ nữa...
Khiếu Trạch cứ ôm Đình Đình mà dỗ dành như thế, anh cũng không phải kiểu người vô tâm đến mức không phát hiện ra được là Đình Đình có vấn đề. Nhưng lúc này không phải là lúc nghi ngờ lung tung, trước mắt anh chỉ cần Đình Đình yên ổn trở lại là được, còn những chuyện khác, anh tự có cách tìm hiểu sau.
Mất gần nửa tiếng dỗ dành trấn an, Đình Đình mới có thể bình thường trở lại như trước. Thật ra thì trông cô vẫn rất bình thường, chỉ có cảm xúc là dao động không ổn định được. Nhưng mà lúc này thì tốt hơn rồi, cảm xúc đã nắm bắt được, cô không còn cảm thấy ám ảnh quá độ, cũng không còn sợ hãi đến run rẩy trong lòng Khiếu Trạch nữa.
Sau khi ổn định lại tinh thần, Đình Đình lại cảm thấy đói, Khiếu Trạch lại tiếp tục bồi cơm cho vợ. Anh nhìn cô ăn, tay liên tục gắp thức ăn cho cô, lại vừa nghe cô kể lại những chuyện đã xảy ra khi sáng. Khi nghe đến đoạn người phụ nữ đi cùng với Lam Châu, Khiếu Trạch thật sự không nhịn được tò mò, anh hỏi:
- Em nói... bà ấy nói Hà Loan bị bỏ độc nên mới hư thai?
Đình Đình gật đầu:
- Phải, là bà ấy nói, cả đám bọn em đều nghe được.
Khiếu Trạch nghi ngờ, anh hỏi:
- Nhưng mà là độc gì mới được, thời này vẫn còn sử dụng độc để hại người à?
Đình Đình đặt đũa xuống bàn, cô dùng khăn lau miệng, rầu rĩ trả lời anh:
- Em cũng nghi ngờ giống anh vậy, nhưng em có hỏi qua Vũ Lan rồi... cô ấy nói khả năng rất cao là bị hạ độc. Thời bây giờ nghe đến từ "độc" thì thấy hơi lạ chứ trong y học... độc tố hay là chất độc gì gì đó thì lại là thứ rất là bình thường. Bây giờ em đang rất rối... à mà có chuyện này... em nghĩ em cần phải nói cho anh biết...
Anh nhìn cô, tay vừa giúp cô thu dọn thức ăn cho gọn vào, miệng cũng vừa hỏi:
- Em nói đi, anh đang nghe đây.
Đình Đình do dự một lát, cô nghĩ kỹ rồi, cô phải nói với Khiếu Trạch, để có chuyện gì không may xảy ra thì anh vẫn có thể ứng phó kịp. Nếu Hà Loan sảy thai là do bị trúng độc, vậy thì khả năng rất cao đây là một âm mưu cố tình hại người. Lại nhớ đến vụ việc trước đây của Lan Trúc, cô không thể không đề phòng bảo vệ chính bản thân mình. Nghĩ nghĩ, cô nói:
- Chuyện là... chị Loan có kể với em... mấy ngày nay chị Sương ngày nào cũng đưa cháo yến ngũ sắc đến cho chị ấy ăn bồi bổ. Em nghĩ là nếu chị Loan thật sự bị hạ độc, vậy thì trước sau gì chuyện này mọi người cũng sẽ được biết...
Thở dài một hơi, Đình Đình ủ rũ nói tiếp:
- Cũng không hiểu vì sao, em lại thấy khá là bất an, chắc là vì sau chuyện của Lan Trúc vừa rồi, em đâm ra có chút lo lắng với những chuyện như thế này. Nhưng lần trước thì Lan Trúc không sao, còn lần này... mọi chuyện phức tạp hơn rất nhiều.
Khiếu Trạch hiểu ý của Đình Đình, anh biết là cô sợ bị người khác hất nước bẩn lên người cô một lần nữa. Sự việc của Hà Loan không đơn giản chỉ là ngoài ý muốn bị sảy thai, mà rất có thể là Hà Loan bị hạ độc dẫn đến mất con. Đình Đình cũng có nói, khi sáng Hà Loan cùng cô uống trà gừng, trước khi Hà Loan xảy ra chuyện thì người tiếp xúc gần nhất với cô ấy chính là Đình Đình...
Mẹ kiếp, nếu chuyện lần này có kẻ cố tình kéo theo cả Đình Đình liên lụy vào... vậy thì đừng có trách vì sao Phó Khiếu Trạch anh độc ác!
_________________________
Hà Loan sảy thai, cô ấy nằm viện được 3 ngày thì được xuất viện về nhà. Theo như kết quả chuẩn đoán từ phía bác sĩ thì khả năng cao là Hà Loan không phải sảy thai "tự nhiên" mà rất có thể là do tác động từ bên trong cơ thể. Hay nói một cách dễ hiểu nhất là cô ấy bị hạ thuốc, loại thuốc này dẫn đến việc dọa sinh non và nặng nhất là sảy thai.
Tin tức được truyền khắp Phó gia, ông nội Phó cũng đã hay tin. Nói ông không thích Hà Loan thì là đúng nhưng nếu nói ông không thích đứa bé của Hà Loan là hoàn toàn sai. Bởi vì kể từ khi biết tin Hà Loan có khả năng là bị hạ thuốc, ông tức giận đến mức đập vỡ tách trà. Đích thân ông ra lệnh cho vợ chồng ông Phó Hoa phải điều tra cho ra lẽ chuyện lần này, nếu điều tra không ra, vậy thì cũng không cần bà Hai Lớn làm chủ mẫu của Phó gia nữa. Lệnh này của ông nội Phó khiến cho bà Hai Lớn sốt ruột như ngồi trên đống lửa, bởi vì bà biết, ông nội Phó nói được là làm được, cũng không phải giết gà dọa khỉ để cho bà sợ...
Phần khác, ông nội Phó lệnh cho quản gia Ngô đến Phó gia giúp đỡ bà Hai Lớn điều tra chuyện lần này của Hà Loan. Ông muốn Phó gia cho ông một lời giải thích về việc Hà Loan sảy thai. Ông nội Phó rõ ràng là muốn làm căng chuyện này, không muốn nhượng bộ cho những việc làm quá mức sai trái và nhẫn tâm như thế này nữa!
Hà Loan xuất viện về nhà ngày hôm trước, sang ngày hôm sau, bà Hai Lớn đã cho mở cuộc họp gia đình khẩn cấp. Cuộc họp gia đình này đến cả Lý Lan Trúc cũng bắt buộc phải có mặt, không thiếu bất kỳ ai. Mà ngoài Lý Lan Trúc ra thì còn có cả Lam Châu và bà mụ Hiền, mụ Hiền là bà mụ nổi tiếng cao tay nhất trong nghề, cũng chính là người phụ nữ đi cùng Lam Châu đến Phó gia thăm Hà Loan hôm đó.
Nói về mụ Hiền, bà ấy chuyên nhận dưỡng thai cho các thai phụ của hào môn, tay nghề cao, kiến thức rộng, chuẩn đoán giới tính thai nhi qua mạch đập không sai một chút nào. Cũng không phải ai bà ấy cũng nhận lời điều dưỡng, nghe nói bà ấy đã nghỉ hưu được gần chục năm, phải khó khăn lắm thì Lam Châu mới mời được mụ Hiền đến xem mạch cho Hà Loan. Chỉ là mạch còn chưa kịp xem thì đứa bé đã không còn, mụ Hiền vì thấy thương xót cho Hà Loan, vậy nên bà ấy nhận lời đến chăm sóc ở cử cho Hà Loan, dưỡng lại thân thể hư nhược cho cô ấy.
Bà Hai Lớn biết mụ Hiền đến, vậy nên bà ấy liền mời mụ Hiền đến tham gia cuộc họp này của Phó gia, cũng yêu cầu mụ Hiền nói ra hết những gì mà bà ấy biết. Mụ Hiền cũng không tỏ ra lo sợ, bà ấy đã quá quen với việc tranh đấu của nữ nhân hào môn. Có vài nhà tranh đấu còn tàn nhẫn hơn rất nhiều, việc hạ độc như thế này cũng không đến mức dọa cho bà phải hoảng sợ. Mụ Hiền ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn sơ qua nét mặt thì có vẻ không được dễ tính cho lắm. Lời nói rõ ràng, mạch lạc, dứt khoát, không có một chữ nào là dư thừa:
- Ngày hôm đó tôi được cô Lý Lam Châu mời đến Phó gia để bắt mạch cho cô Hà Loan. Lần trước tôi có xem mạch cho cô Hà Loan một lần, mạch đập không rõ, không dám chắc chắn thai nhi trong bụng là nam hay nữ. Nhưng nếu xét theo kinh nghiệm nhiều năm trong nghề của tôi thì tôi đoán... phần lớn khả năng đứa bé trong bụng cô Hà Loan là bé trai.
Bà Hai Lớn tròn mắt, bà kêu lên:
- Bé trai? Mụ nói đứa nhỏ trong bụng Hà Loan là con trai?
Mụ Hiền gật đầu xác nhận:
- Hơn 70% là bé trai.
Sự xác nhận này của mụ Hiền làm cho bà Hai Lớn suy sụp, bà như chết lặng, rất lâu sau cũng không thể nói được một câu nào...
Lúc này, ông Phó Hoa vẫn là bình tĩnh hơn hẳn, ông lạnh giọng, nói với mụ Hiền:
- Được rồi... bà cứ tiếp tục nói... nói hết những gì mà bà biết cho tôi nghe.
Mụ Hiền gật đầu, bà cũng biết rõ người đàn ông vừa nói chuyện với bà là ai, vậy nên bà cũng không dám có một chút thái độ chậm trễ nào, rất nhanh đã bắt đầu thuật lại hết sự việc:
- Lúc tôi đến thì đã thấy cô Hà Loan ôm bụng nằm dưới đất, nhìn thấy máu đen chảy ra từ người cô ấy... tôi đoán chắc chắn là đứa bé đã không còn. Và điều quan trọng nhất là ngay ngày hôm đó, tôi đã có nói ngay với cô Lam Châu và mợ Nhỏ rằng cô Hà Loan là bị hạ độc mà dẫn đến sảy thai...
Dừng đoạn, mụ Hiền lại tiếp tục kể lại:
- Tôi đã từng xem mạch cho cô Hà Loan một lần, mạch đập không rõ ràng, thai nhi khá yếu. Tôi cũng có nói với cô ấy nên nghỉ ngơi nhiều hơn, cố giữ cái thai qua ba tháng là ổn định. Chỉ tiếc là khi đó tôi không đoán được cô Hà Loan bị hạ độc, nếu tôi biết được trước thì chuyện đáng tiếc này đã không xảy ra... thành thật chia buồn cùng gia đình!
Những người đang ngồi trong phòng khách lúc này tâm trạng cũng không tốt hơn mụ Hiền là bao nhiêu. Biểu cảm trên mặt mỗi người đều là thầm thương xót cho đứa bé đáng thương của Hà Loan. Hà Loan không có mặt, chỉ có Lam Châu, cô ấy lại không thể nhịn được mà len lén lau khóe mi. Hà Loan sau khi biết mình sảy thai, cô ấy vô cùng suy sụp, mấy ngày qua cũng không ăn uống được gì, toàn là uống sữa cầm cự cho qua ngày. Còn Duy Tân, anh ấy trở nên trầm mặc đến đáng sợ, chỉ khi ở bên cạnh Hà Loan mới có thể khiến cho anh ấy mềm mại trở lại. Duy Tân yêu Hà Loan, hay nói đúng nhất là rất yêu, điều này là không thể phủ nhận.
Khiếu Trạch ngồi bên cạnh Đình Đình, tay anh lúc nào cũng đặt sau lưng cô vỗ về. Hôm nay thành viên cấp cao của Phó Kỷ đều có mặt ở nhà, Khiếu Trạch tất nhiên cũng phải tham dự. Anh không lo cho anh mà anh chỉ lo cho Đình Đình, anh sợ chuyện này liên lụy đến cô, anh sợ cô bị bắt nạt, sợ cô nhất thời hoảng loạn không thể tự mình cứu mình được. So với việc đứa bé của Hà Loan mất thì sự an toàn của Đình Đình mới là việc khiến cho Khiếu Trạch để tâm đến nhiều nhất...
Duy Tân vẫn im lặng suốt từ nãy đến giờ, lúc này sau khi nghe mụ Hiền nói xong, anh mới nhướn mày nhìn lên, ánh mắt quét nhanh qua một vòng, sau đó dừng lại ngay vị trí của Diệp Sương. Anh nhìn người vợ mà mẹ anh đã cố sức cưới về cho anh, lửa giận trong lòng bắt đầu dâng lên, chân mày nheo lại, anh gằn giọng, lớn tiếng:
- Diệp Sương, cô có gì để nói với tôi không?
Diệp Sương giật mình, hai mắt cô ấy chớp chớp nhìn Duy Tân. Lại nhìn thấy hàng chục ánh mắt nghi ngờ đang nhìn chằm chằm vào mình, cô ấy vội vàng lên tiếng:
- Duy Tân, anh nói vậy là có ý gì? Ý anh là đang nghi ngờ em... hạ độc Hà Loan?
Duy Tân trước sau vẫn giữ nguyên một biểu cảm, anh lại hỏi:
- Những chén cháo yến ngũ sắc mỗi ngày... là cô bắt Hà Loan ăn?
Diệp Sương biểu cảm kinh ngạc nhìn chồng mình nhưng rất nhanh sau đó cô ấy đã lấy lại được sự bình tĩnh vốn có. Gật đầu thật mạnh, cô ấy nói, lời nói hợp tình hợp lý:
- Đúng vậy, cháo là em cho người đem đến bồi bổ cho Hà Loan. Nhưng như vậy thì sao chứ, trong cháo có độc à? Anh nghĩ nếu em muốn bỏ độc Hà Loan thì em sẽ bỏ vào trong cháo rồi ngu ngốc đưa cho cô ấy ăn như vậy à?
Bà Hai Lớn cũng nhanh chóng góp lời minh oan cho Diệp Sương:
- Cháo này là đầu bếp riêng của mẹ nấu, không phải do chủ ý của Diệp Sương. Thật ra là mẹ bắt Diệp Sương làm như vậy, con đừng có trách lầm vợ con...
Diệp Sương giận quá mất khôn, cô ấy cười khằng, nói trong sự giận dữ và đau lòng:
- Con biết ngay mà, chỉ cần Hà Loan có chuyện là anh ấy sẽ nghĩ ngay đến con... Phó Duy Tân, em sống với anh lâu như vậy mà một chút niềm tin anh dành cho em cũng không có luôn sao? Vì cái gì em phải hạ độc mẹ con Hà Loan, Hà Loan mà sinh được con trai thì em phải càng mừng chứ... đứa nhỏ đó trước sau gì cũng sẽ là con của em mà? Không phải sao anh?
Thông tin này từ miệng Diệp Sương nói ra làm cho những người không biết chuyện đều cảm thấy ngỡ ngàng, trong đó có cả Đình Đình. Đến bây giờ cô mới biết, hóa ra là vì nguyên nhân này mà Diệp Sương mới dễ dàng đồng ý cho Hà Loan ở lại Phó gia. Nếu nói như vậy, chuyện này chắc chắn là không có liên quan gì đến Diệp Sương rồi. Vì đằng nào thì đứa bé mà Hà Loan sinh ra không phải đem đến cho Diệp Sương nuôi dưỡng. Thân thể Diệp Sương khó có con, tình cảm vợ chồng lại không tốt, việc nhận con nuôi để củng cố địa vị... chuyện này chẳng phải là chuyện rất tốt sao?
Duy Tân im lặng khá lâu, anh nhìn Diệp Sương, nhìn lâu đến đỗi Diệp Sương không thể nhịn được nữa. Ngay lúc cô ấy định mở miệng lên tiếng phân trần thêm cho bản thân mình thì đột nhiên ở đâu một chiếc tách trà bay đến, tách trà va thẳng vào người Diệp Sương rồi rơi xuống nền nhà... vỡ ra làm vài mảnh. Mà Diệp Sương, cô ấy cũng bị lực đập của tách trà làm cho đau đớn đến mức ôm lấy ngực. Hành động thô lỗ vừa rồi là do Duy Tân làm, chính anh đã ném tách trà vào người Diệp Sương, là chính anh ném...
Duy Tân đập bàn thật mạnh, anh quát lớn tiếng:
- Cô giỏi diễn trò lắm! Cô luôn là người diễn trò từ trước đến giờ, nếu không phải tại cô thì tôi và Hà Loan đã không đến mức như ngày hôm nay. Được, cô muốn diễn trò chứ gì, hôm nay tôi sẽ cho mọi người nhìn thấu vai diễn của cô, cô đồng ý không?
Gương mặt Diệp Sương nhăn nhó lại, sắc mặt tái mét, mặt cắt không còn giọt máu. Cô ôm lấy phần ngực sưng đỏ vì bị va đập mạnh, hai mắt mở to trừng trừng nhìn thẳng vào Duy Tân, một chữ cũng không nói được, thật sự là không thể nói được nên lời...
Không đợi Diệp Sương có cơ hội kêu oan, Duy Tân liền ra lệnh cho quản gia Ngô báo cáo lại hết những gì mà ông ấy đã điều tra được. Đây là quản gia Ngô tự mình điều tra, ông ấy là người của ông nội Phó, sẽ không có chuyện thiên vị cho ai, ngoại trừ Đình Đình.
- Thưa các vị, theo như kết quả tôi điều tra được trong mấy ngày qua... tôi tìm được một loại bột thuốc nghi là bột thuốc độc. Tôi cũng đã cho thầy thuốc kiểm tra qua thử và kết quả đúng thật đây là bột chất độc, một loại độc dược từ thời cung cấm vua chúa. Loại độc này là cấm chất thời xưa, gây nguy hiểm đến thai phụ, điều đáng sợ nhất là khi bột ngấm vào máu thì sẽ khiến cho thai nhi trong bụng yếu dần đi. Nếu thời gian sử dụng bột càng lâu thì rất có khả năng cả thai phụ cũng sẽ không thể giữ được tính mạng. Và một điều quan trọng nữa là khi thai phụ đã tiếp xúc qua với loại bột độc này thì thai nhi... chắc chắn sẽ không thể giữ lại được nữa. Đã gọi là cấm chất thì bản chất đã là rất độc, dù phát hiện sớm hay phát hiện muộn thì đều không thể cứu được sinh mạng của đứa bé đáng thương...
Hít vào một hơi, Đình Đình cuộn chặt tay thành nắm đấm, cô run rẩy khi nghe những lời nói lạnh sống lưng mà quản gia Ngô vừa nói ra. Thật sự quá tàn độc, chỉ vì người lớn thù hận nhau mà đi hại một đứa trẻ vô tội... thật quá nhẫn tâm... quá độc ác!
Không gian im lặng bao trùm lên toàn bộ phòng khách, đợi cho mọi người tiếp thu hết những thông tin trên, quản gia Ngô mới nhìn về phía Diệp Sương. Ánh nhìn của ông sắc lạnh, mang theo một sự phẫn nộ vô hình, ông nói từng câu từng chữ khiến cho Diệp Sương nghe qua phải trừng mắt mà bất động, cũng khiến cho tất cả những người ở đây một lần nữa trở nên thất thần...
- Thưa mợ Hai, loại bột này là tôi tìm được ở trong hộp phấn trang điểm của mợ. Nếu ngày hôm qua tôi không cẩn thận thì chắc mợ đã có thể qua mặt được tôi, qua mặt được mọi người. Mợ còn nhớ hộp phấn này không thưa mợ? Mợ có nhớ cách mợ sai con Ba bỏ độc vào kem đánh răng của cô Hà Loan... mợ có nhớ rõ không? Hả mợ Hai?!