Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mợ nhỏ nhà họ Phó

🔥 TRUYỆN: MỢ NHỎ NHÀ HỌ PHÓ.

CHƯƠNG 33.

Bệnh viện tư thành phố A.

Đình Đình ngồi ở phòng khách của khoa thần kinh đã hơn nửa giờ đồng hồ, cô đang đợi bác sĩ vào trong hỏi ý kiến của Phúc Sinh, cô muốn vào thăm anh ấy.

Bác sĩ điều trị nói với cô là tình hình bệnh tình của Phúc Sinh hồi phục rất tốt, nhân cách thứ hai kia cũng không còn xuất hiện nhiều, chỉ thi thoảng một vài lần trong tuần mới nhìn thấy "người kia". Chỉ là kể từ ngày Phúc Sinh nhập viện điều trị cho đến bây giờ, anh ấy không đồng ý gặp mặt người thân. Gần một tháng qua, bất kể là ai đến anh ấy đều không gặp, từ ông nội Phó cho đến ông Út Đạt, rồi là Khiếu Trạch, Quế Hoa, Duy Tân và cả ông Phó Hoa... Đình Đình cũng không phải là ngoại lệ, cô đến đây đã mấy lần, lần này đã là lần thứ năm, không biết có gặp mặt được Phúc Sinh hay không nữa.

Đình Đình mang thai hơn hai tháng, vết bầm sau lưng đã tốt hơn rất nhiều, không còn đáng sợ như ban đầu nữa. Chỉ là cô mang thai có phần vất vả, lại có khả năng là mang thai đôi nên trông cô lúc nào cũng mệt mỏi. Thai nghén không nặng nhưng nghén rất lạ, toàn là nghén mùi hương. Bởi vậy lúc nào trên người cô cũng có mùi trà Tuyết Tiên, trong túi xách có rất nhiều túi gấm nhỏ mà Khiếu Trạch chuẩn bị trước cho cô. Phó gia vô cùng quan tâm đến em bé trong bụng Đình Đình, nhưng bà Phó Nhỏ đã rất cương quyết không đồng ý bắt Đình Đình phải ở suốt trong nhà. Vì vậy chỉ cần Đình Đình muốn đi, mọi người trong nhà sẽ không ai dám cản. Tất nhiên là khi Đình Đình ra ngoài, lúc nào cũng sẽ có xe riêng và vệ sỹ riêng đi theo bảo vệ cho cô mọi lúc mọi nơi. Mà Đình Đình cũng không ngại ngùng gì với chuyện này, mặc dù con người cô không thích phô trương nhưng sự an toàn của con cô luôn là trên hết.

Vệ sỹ nhìn thấy Đình Đình đợi lâu, anh ta lo lắng nói thầm với cô:

- Chắc cậu ấy không muốn gặp phu nhân, tôi thấy cô cũng mệt rồi, để tôi đưa cô về nghỉ ngơi.

Đình Đình thở dài một hơi, cô đúng là đang cảm thấy có hơi mệt, phụ nữ có thai thay đổi trạng thái thất thường, cô rõ ràng là một ví dụ điển hình.

Mặc dù biết khả năng Phúc Sinh chịu gặp cô là không cao nhưng cô vẫn cố gắng ngồi lại thêm chút nữa. Mà đúng là trời không phụ lòng người, sau mười phút cố chấp, cuối cùng Phúc Sinh cũng đồng ý ra gặp cô. Lúc nhìn thấy Phúc Sinh ngồi trên ghế, gương mặt anh hốc hác, bọng mắt thâm quầng hiện rõ, thân người gầy đi tới mấy vòng... Đình Đình thật lòng không cầm được nước mắt. Mới tháng trước anh còn là một diễn viên vạn người mê, vậy mà bây giờ... sao lại ra nông nổi như vậy?!

Nhìn thấy Đình Đình khóc, Phúc Sinh trong lòng không yên, anh ngồi thẳng dậy, cách nhau một tấm kính trong suốt, anh lo lắng an ủi cô:

- Sao lại khóc rồi? Em biết bây giờ em đang là phụ nữ có thai không hả? Em khóc thì em bé phải làm sao... được rồi... đừng khóc nữa... anh ổn mà.

Vệ sỹ đưa khăn giấy cho Đình Đình, cô cúi thấp đầu, vội vàng lau nước mắt. Cô không nhịn được khi nhìn thấy Phúc Sinh khổ sở như thế này, cô kìm lòng mình không được...

Khó khăn lắm Đình Đình mới bình ổn lại được cảm xúc, cô ngước gương mặt phiếm hồng lên nhìn anh, giọng khàn khàn vì xúc động, cô nói:

- Anh... có thật sự ổn không?

Phúc Sinh khẽ gật đầu, thân thể anh gầy ốm, màu da trắng quá mức làm tăng thêm sự yếu ớt vốn có. Hai tay anh đặt trên bàn, thông qua ô nhỏ trên mặt kính, anh trả lời Đình Đình.

- Anh tốt, ở đây bác sĩ và mọi người đối xử rất tốt với anh.

Đình Đình mím môi, cô lại hỏi:

- Vậy sao anh... anh lại không muốn gặp mọi người?

Phúc Sinh cười nhạt, giọng điệu có chút thê lương:

- Anh bây giờ rất thê thảm, anh không muốn gặp ai cả... bởi vì anh sợ... người mà mọi người đang tiếp xúc... sẽ không phải là anh...

Dừng vài giây, anh lại tiếp tục nói:

- Tiểu Đình, anh ở đây tốt lắm, em chuyển lời tới mọi người, bảo bọn họ đừng lo cho anh. Đợi đến khi nào anh hoàn toàn bình phục, tự anh sẽ đến gặp mọi người. Anh sinh ra là Phó Phúc Sinh, anh cũng chỉ muốn mình sẽ mãi là Phó Phúc Sinh...

Đình Đình hiểu ý của anh, nhưng dù cho anh có nói thế nào thì cô vẫn cảm thấy đau lòng chua xót không thôi. Cô chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, Phúc Sinh đột nhiên sẽ trở thành như thế này, trở thành người mà chính bản thân anh cũng không thể chấp nhận được...

Phúc Sinh không muốn gặp Đình Đình, anh cũng đã hứa với lòng là sẽ không gặp cô, bởi vì anh sợ bản thân anh sẽ không kìm được kích động khi nhìn thấy cô khóc. Nhưng khi biết cô ngày nào cũng tới, lần nào tới cũng ngồi chờ rất lâu... anh cuối cùng vẫn không nhịn được mà đau lòng... vẫn không nhịn được mà muốn gặp cô. Anh biết bản thân anh đang bị cái gì, anh không muốn cho cô nhìn thấy "kẻ đó", anh thật lòng không muốn...

Vành mắt đỏ hoen, Phúc Sinh vừa nói vừa cười, nụ cười nhạt nhòa rỗng tuếch:

- Tiểu Đình... cố gắng chờ anh... chờ đến khi anh hoàn toàn là anh... anh sẽ đến gặp em... gặp Khiếu Trạch. Có vài chuyện... đến chính anh còn không dám tin là anh đã làm... chỉ mong em... có thể tha lỗi cho anh...

Đình Đình ngơ ngác nhìn anh, trong lòng cô như ngờ ngợ ra điều gì đó, chỉ là cô không biết phải hỏi anh như thế nào. Cô cũng biết là anh và "Phó Phúc Sinh" kia là hai nhân cách hoàn toàn khác nhau, và cô cũng biết, nhân cách kia của Phúc Sinh cực kỳ độc đoán và tàn nhẫn vô cùng. Bây giờ anh nói muốn cô tha lỗi cho anh... thật ra nếu anh không nói thì cô cũng không làm cách nào bắt lỗi anh được. Bởi vì những chuyện "xấu" mà anh làm, đó đâu phải là những gì mà anh muốn!

Phúc Sinh bảo mệt, anh ấy muốn vào trong nghỉ ngơi nên Đình Đình chỉ có thể dặn dò anh ấy phải biết tự chăm sóc mình, giữ gìn sức khoẻ, cần gì phải báo cho cô ngay. Phúc Sinh không nói gì, anh chỉ cười, sau đó lưu luyến nhìn cô vài giây rồi mới xoay người rời đi. Đình Đình ngồi lặng trên ghế, cô chăm chú dõi theo từng bước chân của anh, phía sau một Phó Phúc Sinh lúc này chỉ còn lại bóng lưng cao gầy đầy cô độc...

Đình Đình chậm rãi bước khỏi sảnh bệnh viện, lúc cô ra về, vô tình lại nhìn thấy Quế Hoa đang bước vào. Quế Hoa nhìn thấy cô, cô ấy có chút mệt mỏi, đi tới ôm chầm lấy cánh tay cô, tay thì xoa xoa bụng cô, Quế Hoa hỏi:

- Bụng lớn nhanh vậy, có thiệt là song thai không?

Đình Đình cười đáp:

- Mình chưa biết nữa, chiều nay đi khám lại, chắc sẽ có kết quả chính xác.

Quế Hoa cười tít mắt:

- Mình mong là cậu sinh đôi, sinh đôi chỉ cần sinh một lần, nuôi một lần... mệt bây giờ nhưng khỏe về sau.

Đình Đình khẽ gật, cô cầu còn không được chứ nói gì là mệt hay không mệt. Chỉ sợ là những gì cô cầu là không có, chứ nếu là sinh đôi... vậy phải nên ăn mừng... ăn mừng!

Lúc này, Quế Hoa đột nhiên hỏi cô:

- À, cậu vào thăm Phúc Sinh, có vào được không? Lần này anh ấy có đồng ý gặp cậu không?

Đình Đình khẽ gật:

- Có, mình vừa vào thăm anh ấy, anh ấy nói hơi mệt nên về phòng nghỉ ngơi rồi.

Quế Hoa tròn mắt nhìn cô, cô ấy gấp gáp reo lên:

- Thật hả? Anh ấy chịu gặp cậu rồi? Vậy để mình vào trong, mình vào gặp anh ấy...

Nói chưa dứt câu, Quế Hoa đã chạy như bay vào bên trong, không đợi Đình Đình kịp nói thêm câu nào. Vốn dĩ Đình Đình muốn gọi với cô ấy lại nhưng vệ sỹ đi theo cô lại không đồng ý, anh ta nói:

- Phu nhân đừng gọi, cứ để cô Hoa vào bên trong, chỉ cần không gặp được cậu Sinh... cô ấy khắc tự hiểu.

Đình Đình buồn bã nhìn theo bóng dáng thon thả của Quế Hoa, cô không biết phải nói thế nào để Quế Hoa có thể thôi không hy vọng về Phúc Sinh nữa. Vừa nãy, Phúc Sinh có nói với cô, anh nhờ cô chuyển lời lại với Quế Hoa là mong cô ấy đừng đến bệnh viện thăm anh nữa, anh sẽ không ra gặp cô ấy. Kể từ lúc Phúc Sinh nhập viện đến giờ, Quế Hoa không biết đã đến đây tìm anh bao nhiêu lần nhưng không có lần nào mà anh đồng ý gặp. Cũng không phải chỉ vì chuyện anh bị bệnh mà anh không muốn gặp cô ấy, thật ra, dù anh không có bệnh, anh cũng không muốn gặp mặt Quế Hoa...

Sợ Quế Hoa đau lòng, Đình Đình mới nhờ vệ sỹ đến nói với trợ lý của Quế Hoa một tiếng. Còn về việc Quế Hoa có nghe lời cô hay không... cô nghĩ chắc là không.
..........................................
Quế Hoa ngồi ở phòng khách của bệnh viện để chờ Phúc Sinh ra gặp mặt, cô chờ rất lâu, rất lâu... nhưng anh vẫn mãi không xuất hiện ở phòng chờ. Nhìn đồng hồ đã hơn 5 giờ chiều, ánh nắng kéo nhau về với bầu trời, còn cô... cô cũng kéo sự tổn thương về lại trong trái tim vốn đầy chai sạn...

Hóa ra là Đình Đình nói thật, thế nhưng cô lại không tin những gì mà cô ấy đã nói...

Phúc Sinh, anh ấy thương xót cô, anh ấy cũng đủ nhẫn tâm với cô. Cô nhớ anh ấy đã từng nói, dù có cho người khác bao nhiêu cơ hội thì anh ấy cũng sẽ không cho cô cơ hội... dù chỉ là một ít. Cô chạy theo anh ấy lâu như vậy nhưng đến cuối cùng, trái tim của Phúc Sinh cũng chỉ chứa được hình bóng của một mình Đình Đình mà thôi...

Buồn cười! Dù biết là như vậy, thế sao cô vẫn cứ khóc... vẫn cứ buồn... vẫn cứ đau đớn như thế này... sao lại thế?!
____________________________
Bệnh viện nhà Vũ Lan, Khiếu Trạch và Đình Đình đang thấp thỏm đợi đến lượt vào khám thai. Hai vợ chồng hồi hộp đến thở cũng nặng nhọc, cũng may là Vũ Lan đến kịp, nếu không, chắc có người sẽ ngã ra sàn nhà mà ngất mất.

Nhìn hai vợ chồng căng thẳng, Vũ Lan cười lớn, cô chọc ghẹo Khiếu Trạch:

- Khiếu Trạch này, anh bị hội chứng tiền thai sản hả? Sao tôi thấy mặt mày anh nhăn nhó quá vậy, Tiểu Đình còn chưa lo bằng anh...

Khiếu Trạch nhíu mày đáp:

- Cô mau xem xem đến lượt Đình Đình chưa, tôi đang hồi hộp muốn chết đây, cô còn đùa tôi nữa.

Vũ Lan lại nói:

- Có gì mà hồi hộp, nếu không phải là sinh đôi thì cũng là sinh một... đằng nào anh cũng có con mà.

Khiếu Trạch chẳng buồn tranh luận với Vũ Lan, anh ôm lấy eo Đình Đình, gằn giọng, đáp:

- Cô là người ngoài, cô không hiểu được tôi đâu.

Vũ Lan biết Khiếu Trạch đang căng thẳng, mà một khi Phó thiếu đã căng thẳng thì phải nói là rất khó hầu hạ. Cũng may cô là người đặc biệt hơn nhiều người, chứ nếu là người khác mà nói đùa với Phó thiếu như vậy... e là từ nãy giờ đã bị đá văng xa ra đến cổng rồi. Thôi, không đùa nữa, cô đến là để xem tình hình của Đình Đình, vì vậy lúc này cô liền dìu Đình Đình đi thẳng vào trong, gặp ngay trưởng khoa cao tay nhất khoa sản.

Khoảng chừng 20 phút sau, đợi đến khi Phó thiếu gần như không chịu nổi nữa mà muốn đập tung cửa chạy vào... thì cuối cùng Đình Đình cũng chịu xuất hiện. Cô bước ra khỏi phòng khám, phía sau là Vũ Lan đang toe toét nở nụ cười, không kịp đợi Đình Đình thông báo, Vũ Lan đã hét lên:

- Sinh đôi... là sinh đôi đó Phó thiếu! Ái chà, chúc mừng, chúc mừng vợ chồng Phó thiếu... chúc mừng Phó gia... chúc mừng mày nha Đình Đình... mạnh quá mạnh quá... tao theo không kịp rồi!

Khiếu Trạch hoàn toàn không còn nghe rõ được những lời chúc mừng của Vũ Lan, thân thể anh cứng đờ bất động, ngơ ngơ ngác ngác không dám tin vào tai mình. Mãi đến khi nhìn thấy Đình Đình cười rực rỡ nhìn anh, cô xác nhận lại với anh là cô đang mang thai đôi... lúc đó... anh mới dám tin là mình... một phát được cả hai...

Anh bước đến trước mặt vợ, tay run run vịn lấy cô, anh hỏi trong hồi hộp:

- Sinh đôi... thật hả vợ?

Đình Đình nhìn thấy biểu cảm mừng rỡ đến ngốc này của anh, cô phì cười, gật đầu như gà mổ thóc:

- Thật mà... sinh đôi đó anh... là song thai!

Song thai... Mợ Nhỏ của nhà họ Phó mang thai đôi... đây có thể gọi là chuyện song hỷ lâm môn... người người vui mừng khôn xiết!
_____________________________
Lý Lan Trúc tỉnh lại như một phép màu, cô ấy ngây ngốc ở phòng đúng hai ngày, đến ngày thứ ba, cô ấy mới nhờ vú Tử nói với vệ sỹ... rằng cô ấy muốn gặp riêng Khiếu Trạch.

Lúc Khiếu Trạch đến, Lý Lan Trúc đang ăn trái cây, hai chân cô ấy thòng xuống chạm sàn nhà, thần thái rất có sức sống, cũng không còn dáng vẻ sợ sệt nhút nhát như trước đây nữa. Nhìn thấy Khiếu Trạch bước vào, Lan Trúc liền quay người sang nhìn anh. Đôi mắt cô ấy sáng ngời, tràn đầy tự tin, lại pha chút gì đó kiêu căng ngạo nghễ, khá là giống với những hình ảnh mà Khiếu Trạch đã cho người điều tra về cô ấy trước đây. Khiếu Trạch bước đến trước mặt Lan Trúc, anh cố tình nhìn cô ấy chằm chằm, vừa là đánh giá cũng vừa xem thử xem Lý Lan Trúc bây giờ có còn là Lý Lan Trúc khờ khạo của trước đây hay không.

Lý Lan Trúc buông miếng táo đang ăn dở đặt xuống đĩa, cô nhìn anh, nhìn chăm chú, trong lúc anh còn đang quan sát cô thì cô đã cười khẽ, cất giọng khàn đục hỏi anh:

- Trạch thiếu... anh vẫn rất đẹp trai... hệt như trong trí nhớ của tôi vậy...

Giọng nói hơi khàn nhưng điệu bộ lại tràn đầy tự tin, Lý Lan Trúc bây giờ... đã không phải là Lý Lan Trúc ngây ngốc của trước đây nữa rồi. Sự trở lại này... là phúc hay là họa đây?!

Nhấn Mở Bình Luận