Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mợ nhỏ nhà họ Phó

Khiếu Trạch tận dụng hết tất cả thời gian trong những ngày đi công tác để cố gắng giải quyết cho xong toàn bộ công việc. Lúc anh về đến sân bay đã là gần sáng, từ sân bay chạy thẳng về nhà ba vợ thì cũng đã hơn giờ cơm trưa. Anh không gọi báo cho Đình Đình vì anh muốn đem lại cho cô bất ngờ, lại không nghĩ đến việc Phúc Sinh thế mà lại đến đây trước cả anh...

Vú Ngọc đi theo sau lưng Khiếu Trạch, bà không nhìn ra được cảm xúc đang biến hóa khác thường của anh, lại cực kỳ vui vẻ nói với anh:

- Trạch... vú dọn cơm xong rồi, ba vợ con cũng vừa dậy... con vào trong nhà trước đi, để vú ra kêu vợ con vô.

Khiếu Trạch dời tầm mắt khỏi hai người đang ngồi ở phía xa kia, anh xoay người nhìn lại vú Ngọc, biểu cảm lúc này đã tốt hơn rất nhiều.

- Dạ, vậy con làm phiền vú.

Vú Ngọc nở một nụ cười thân thiện:

- Phiền gì không biết nữa, vào trong đi, ăn cơm xong rồi nghỉ ngơi... vào trong đi con.

- Dạ.

Khiếu Trạch quay bước vào trong, thân thể anh lúc này mệt đến rã rời, tâm trạng lại căng thẳng đến cực độ. Đã mấy ngày không có được một giấc ngủ đàng hoàng, anh thực sự cảm thấy rất mệt. Nếu không phải cố gắng cho kịp để về thăm giỗ của mẹ vợ, vậy thì anh đã không cần vất vả cật lực đến như vậy. Vốn dĩ phần công việc này phải giải quyết hơn nửa tháng mới gọi là ổn định nhưng anh đã rất cố gắng rút gọn xuống còn hơn một tuần. Tất cả đều vì lời hứa với Đình Đình, anh không muốn cô thất vọng về anh, cũng không muốn nhìn thấy ba vợ anh phải phiền lòng...

Nhưng mà, ngay thời điểm anh nhìn thấy Đình Đình và Phúc Sinh đang trò chuyện vui vẻ cùng với nhau, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt của Đình Đình... anh có chút không nhịn được cảm xúc khó chịu trong lòng mình. Ngày trước, cô và Phúc Sinh cũng thân với nhau như vậy, thậm chí có khi còn choàng vai bá cổ nhau nói chuyện nhưng anh khi đó cũng đâu cảm thấy khó chịu giống như thế này. Hay nói đúng ra là kể từ khi Đình Đình chính thức trở thành vợ của anh, trong lòng anh mới có sự khắc khe đặc biệt đối với cô. Anh không biết cảm xúc lúc này của anh là như thế nào, nói là tức giận thì cũng không phải, nhưng nói là ghét bỏ thì cũng không đúng. Hay là giống với những lời nhận xét của cậu út, là anh thật sự đã yêu Đình Đình?

Yêu cô? Anh thật sự đã yêu cô rồi sao?!
......................................
Lúc Đình Đình đi vào nhà, Khiếu Trạch đã ăn được gần nửa chén cơm, nhìn thấy anh đang ngồi ngay ngắn trên ghế, cô không nhịn được vui mừng mà hỏi nhanh:

- Trạch, sao anh về được vậy? Đã xong hết việc chưa?

Khiếu Trạch nhìn thấy ánh mắt sáng rực của cô khi nhìn anh, một chút khó chịu trong lòng cũng dần tan biến. Anh kéo ghế gỗ ở bên cạnh ra, tay vỗ vỗ xuống mặt ghế, anh cười, nói:

- Lại đây ngồi đi, anh đói quá, đợi anh một chút.

Đình Đình đi nhanh đến ghế ngồi xuống, ban nãy vú Ngọc ra vườn gọi cô, cô còn tưởng là dì ấy giỡn với cô... ai ngờ, hóa ra là anh về đây với cô thật. Như thế này thì tốt quá rồi, cô cũng đã mong chờ ngày này lâu lắm rồi.

Phúc Sinh đi vào sau, nhìn thấy Khiếu Trạch đang ăn cơm, anh ấy cũng không tỏ ra thái độ gì khác lạ, vẫn là nụ cười thân thiện, anh ấy hỏi:

- Về sao không báo? Lại định chơi mấy trò tạo bất ngờ à?

Khiếu Trạch nhướn mày nhìn bạn thân, anh đáp:

- Vội quá không kịp báo, lúc nào cũng là cậu nhanh hơn tôi.

Phúc Sinh cười cười không trả lời, không khí trong phòng ăn sau đó cũng rất thoải mái, tiếng nói tiếng cười vang vọng khắp gian phòng. Ăn xong bữa cơm, vú Ngọc sắp xếp lại phòng cho vợ chồng Đình Đình ngủ lại. Buổi sáng vì tưởng chỉ có một mình Đình Đình nên bà không chuẩn bị thêm chăn gối, bây giờ lại phải bận rộn một phen. Ba của Đình Đình có việc phải đi, ông hẹn lại con rể tối về cùng mấy người anh em trong họ làm vài chén thân mật. Đã hơn nửa năm kể từ ngày cưới hai người bọn họ mới trở về, mở một bữa tiệc rượu với anh em họ hàng cũng là việc nên làm.

Đình Đình phụ với vú Ngọc chuẩn bị phòng ngủ, lát sau lại bận bịu ở bếp nấu thêm vài món ngon để đãi mọi người. Phúc Sinh không thể ở lại vì tối nay có lịch quay, lại canh ngay lúc Đình Đình đang bận rộn trong nhà mà chuẩn bị lên xe về lại thành phố. Khiếu Trạch tiễn bạn mình ra cổng, trước khi ngồi vào trong xe, Phúc Sinh vẫn là không nhịn được mà hỏi Khiếu Trạch một câu:

- Tôi hỏi cậu một câu này, là chỗ bạn bè từ nhỏ, tôi muốn cậu trả lời thật lòng cho tôi biết...

Khiếu Trạch cũng không né tránh, anh gật đầu:

- Ừ, cậu hỏi đi.

Phúc Sinh khẽ nhíu mày, có chút do dự nhưng cuối cùng anh ấy vẫn quyết định hỏi.

- Cậu đã chấm dứt hoàn toàn với chị Loan chưa?

Khiếu Trạch thoáng im lặng vài giây, trên gương mặt tuấn mỹ là đôi mắt sâu hút khó dò, anh trầm giọng, trả lời:

- Tôi và Hà Loan không có bắt đầu, vậy nên cũng không có thứ gọi là chấm dứt.

Phúc Sinh vẫn chưa dừng lại, anh ấy lại hỏi:

- Vậy cậu nghĩ thử xem... cậu có thể đem đến hạnh phúc cho Đình Đình hay không?

Khiếu Trạch có chút do dự về câu hỏi này của Phúc Sinh, thấy anh như vậy, Phúc Sinh lại nói thêm, ý tứ như muốn răn đe cảnh cáo:

- Tôi không cần biết lý do cậu giữ lại Lý Lan Trúc là gì, tôi chỉ cảm thấy cậu đã quá coi thường cảm xúc của Đình Đình rồi. Cậu có biết chú Thuận đã thất vọng về cậu như thế nào không? Và cậu cũng đã từng nhìn thấy thái độ Đình Đình cố chấp tin tưởng cậu như thế nào chưa? Tôi không cần biết cậu có yêu cô ấy hay không nhưng nếu cậu đã cưới cô ấy, vậy thì cậu nên có trách nhiệm với vợ của mình. Dù cậu muốn hay không muốn thì Đình Đình cũng đã là vợ của cậu... cậu đừng bắt tôi phải dạy cậu cách trở thành người chồng tốt là như thế nào.

Khiếu Trạch nhìn thẳng vào mắt Phúc Sinh, anh thấy rõ được sự bất mãn cùng phẫn nộ của người bạn thân này. Chơi chung với nhau đã bao nhiêu năm, anh làm sao không hiểu được tính cách của Phúc Sinh là như thế nào. Nhưng cậu ấy có phải hơi quá đáng rồi hay không, cậu ấy không có quyền nói với anh những lời như vậy.

Đối diện với những lời chất vấn này của Phúc Sinh, Khiếu Trạch không tỏ ra nóng giận. Hai tay anh đút vào túi quần, trước sau vẫn là một biểu cảm cực kỳ bình tĩnh, anh nghiêm nghị cất giọng:

- Tôi tự biết cách làm thế nào để Đình Đình được sống cuộc sống thoải mái nhất. Trước kia ba người chúng ta là bạn bè rất thân nhưng kể từ bây giờ trở đi, cậu là bạn thân nhất của vợ chồng tôi. Sinh, tình cảm của cậu với Đình Đình, tôi rất trân trọng và thấu hiểu nhưng mọi thứ bây giờ đã khác rồi... cậu cũng nên quên cô ấy đi. Tôi rất hy vọng sau này mỗi khi ba người chúng ta gặp nhau, giữa tôi và cậu sẽ không phải là chất vấn nhau về chuyện tình cảm. Tôi và cậu là bạn thân, là anh em chung một nhà... mãi mãi luôn là như vậy.

Phúc Sinh thoáng khựng người trước những câu nói của Khiếu Trạch, trong một khoảnh khắc nào đó, anh ấy nhận ra là mình đã thực sự quá phận khi xen vào chuyện tình cảm của vợ chồng Khiếu Trạch. Sinh đột nhiên trở nên trầm mặc, khoảng vài giây sau đó, anh ấy mới dịu giọng cất tiếng:

- Tôi và cậu là bạn, là anh em, tôi không bao giờ quên. Dù cho sau này Đình Đình có hạnh phúc với cậu hay là không hạnh phúc với cậu thì tôi vẫn sẽ là người anh em tốt nhất của cậu, tôi chắc chắn. Nhưng mà, Đình Đình là cô gái tôi không thể buông bỏ... vậy nên nếu cậu làm cô ấy đau lòng... tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu. Tôi chỉ có thể trùng bước một lần, vĩnh viễn sẽ không có lần thứ hai. Nếu cậu không trân trọng cô ấy, vậy thì cậu cũng đừng trách vì sao tôi lại trở mặt với cậu. Tôi hy vọng là cậu biết bản thân cậu đang cần gì và tôi cũng thật hy vọng Đình Đình có thể hạnh phúc bên cạnh cậu. Được rồi, không nói nhiều nữa, tôi sắp trễ giờ, đợi khi tôi về, tôi và cậu đi uống vài ly.

Khiếu Trạch cũng không muốn tranh cãi với Phúc Sinh, anh gật đầu đồng ý, sau đó là tiễn xe của Phúc Sinh ra khỏi cổng. Nếu là một người đàn ông khác nói những lời đó với anh, anh có thể đã không nhịn xuống giống như vừa rồi. Chỉ là anh biết Phúc Sinh không phải vì muốn phá hoại hạnh phúc của anh, cậu ấy là thực tâm lo lắng cho Đình Đình nên mới nói những lời quá phận như vậy. Cũng không thể trách cậu ấy nhiều lời, nếu đổi lại anh là cậu ấy, anh cũng sẽ làm giống như thế mà thôi...
....................................
Đêm đó Khiếu Trạch uống đến say, một phần vì mệt mỏi sẵn có, phần vì không uống quen rượu địa phương nên anh ngồi chống trụ được hơn một tiếng đồng hồ thì ngã gục. Đình Đình sau khi đỡ anh vào trong giường, cô giúp vú Ngọc dọn dẹp bàn tiệc, đến gần tối mới trở lại phòng ngủ.

Phòng ngủ của cô không lớn, cũng chỉ có một cái giường ngủ nhỏ, không có ghế sô pha cũng không có ghế quý phi như ở nhà họ Phó. Mọi người đều nghĩ bọn cô là vợ chồng, việc ngủ cùng giường là hợp lý, vậy nên khi vừa bước vào phòng, Đình Đình đã cảm thấy khó xử vì không biết tối nay cô sẽ ngủ ở đâu. Nhìn thấy Khiếu Trạch nằm thẳng người ở trên giường, không muốn quấy rầy anh, Đình Đình suy nghĩ một lát, cô quyết định ôm theo chăn chạy sang phòng vú Ngọc xin ngủ nhờ. Cô chỉ cần nói là Khiếu Trạch say rượu ngủ say, cô không có chỗ ngủ... như vậy chắc chắn vú Ngọc sẽ không phát hiện ra gì khác lạ.

Vì cái chăn lúc này đang bị tay của Khiếu Trạch đè lên nên Đình Đình phải trèo lên giường rồi chồm người vào trong để lấy cái chăn ra khỏi tay anh. Nào ngờ, cô vừa mới kéo được cái chăn ra khỏi tay anh, còn chưa kịp trèo xuống giường thì đã nhìn thấy Khiếu Trạch đang mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào cô. Đình Đình giật mình, cô ngớ người, mắt cũng mở to nhìn lại anh. Trong vài giây sau đó, cả hai đều im lặng, im lặng tròn mắt để nhìn nhau...

Lớn lên cùng với cô, mặc dù không ở chung một nhà với cô nhưng mỗi một cột mốc quan trọng trong cuộc đời cô, anh luôn luôn là người có mặt. Anh nhìn cô từ một bé gái cột tóc đuôi gà sau gáy, sau đó lại chuyển thành một cô bé tinh nghịch hay cười hay nói luôn quấn quýt bên cạnh bọn anh. Lớn thêm chút nữa, cô trở thành một thiếu nữ thanh thuần duyên dáng, lại thêm chút nữa, cô dần dần chuyển mình thành một cô gái xuân sắc xinh đẹp động lòng người. Cô và Quế Hoa là hai cô bé cùng anh lớn lên, Quế Hoa là em gái anh, còn cô lại giống như là thanh mai trúc mã của anh vậy.

Nếu nói anh không có một chút động lòng nào với cô thì anh cũng không dám tin đó là sự thật. Chẳng qua là đoạn thời gian trước đây, giữa anh và cô có rất nhiều chuyện khó nói, sau lại vì chuyện hôn sự ép buộc mà lại sinh ra ngượng ngùng tránh né lẫn nhau. Anh nghĩ, nếu giữa anh và cô không có một Hà Loan, vậy thì rất có thể... anh và cô đã thành một đôi từ rất sớm. Chỉ tiếc là, anh nhận ra được sự ngộ nhận của mình quá trễ, để đến khi anh nhìn về phía cô thì anh và cô đã có thêm một khoảng trống ngăn cách giống như thế này. Thật ra mà nói, nếu như ngày đó anh không muốn cưới cô, vậy thì dù cho có là ông Trời bay xuống kề đao vào cổ anh, anh cũng không ngại mà sẵn sàng bỏ mạng. Anh biết là trong lòng anh bây giờ đang có cô nhưng anh không biết được là... liệu trong lòng cô... vẫn còn có anh hay là không?

Gương mặt ửng đỏ cùng với hơi thở nóng rực thoang thoảng mùi rượu quê nhà phả ra từ người Khiếu Trạch, cộng thêm tư thế gái trên trai dưới khiến cho bầu không khí vốn dĩ đã ám muội càng trở nên ám muội nặng nề. Dưới đôi mắt tròn xoe long lanh của Đình Đình, Khiếu Trạch không kìm chế được cảm xúc, anh đưa tay giữ lấy eo cô rồi cứ thế kéo cô ngã vào lồng ngực vững chãi của anh. Giữ được cô, anh liền xoay người giam cô vào trong lòng, ôm chặt cô từ phía sau, ghì cằm mình lên đỉnh đầu của cô, giọng anh khàn đục thủ thỉ:

- Em đi đâu vậy? Giờ này còn ôm chăn mền đi đâu?

Tim Đình Đình đập loạn nhịp, cô nhất thời mất luôn cả khả năng suy luận, trước cái ôm thân mật này của anh, cô không biết phải phản ứng như thế nào nữa. Cũng không phải từ trước đến giờ cô không ôm anh, chỉ là sau ngày cưới hôm đó thì đây là lần đầu tiên anh và cô thân mật với nhau... trên cùng một chiếc giường. Đình Đình không kìm chế được cảm xúc hỗn loạn trong lòng, cơ thể cô căng cứng vì bất ngờ, khó khăn lắm mới có thể mở miệng nói được với anh một câu.

- Em... thấy anh ngủ ngon quá... không muốn làm phiền anh.

Khiếu Trạch khẽ nhíu mày, anh trầm giọng nhắc nhở:

- Ngủ ở đây đi, đừng để ba suy nghĩ nhiều.

Đình Đình chớp chớp mắt vài cái, cô hiểu ra ý của anh, trong lòng giống như có một chút gì đó bất lực thoáng qua, hơi nhoi nhói khó chịu. Cô khẽ cựa mình, tay ôm chặt lấy cái chăn nhỏ, giọng cô lí nhí nhưng vẫn nghe ra được sự ghét bỏ.

- Vậy... em ngủ trên giường... anh xuống đất nằm đi.

Khiếu Trạch bật cười, anh hỏi:

- Anh là người say, sao anh lại phải nằm ở dưới đất. Anh say thế này mà nằm ở dưới đất lạnh lẽo... em không sợ ngày mai sáng dậy em thành phụ nữ góa chồng à?

Đình Đình xoay người lại nhìn anh, cô nhíu mày phản bác:

- Vậy anh không sợ để em nằm ở dưới đất thì ngày mai anh thành đàn ông góa vợ à?

Khiếu Trạch vẫn ôm lấy eo cô giữ chặt, một tay anh lót cho cô gối đầu, tay còn lại xoa xoa lưng cô, anh nói:

- Nếu vậy thì cả hai cùng ngủ ở trên giường đi, phân chia trên dưới làm gì.

Đình Đình bĩu môi:

- Phó thiếu gia cao quý quá... tôi không dám phạm thượng đến thân thể ngọc ngà của ngài.

Khiếu Trạch véo nhẹ lấy eo cô, hơi thở nóng ẩm vờn quanh nơi chóp mũi, giọng anh khàn khàn mang đậm ý cười:

- Phu nhân của Phó thiếu gia cũng cao quý không kém... được ngủ cùng giường với phu nhân là vinh hạnh cho tôi rồi.

Đình Đình bất giác bật cười, cũng đã lâu lắm rồi, cô với Khiếu Trạch mới có những giây phút thoải mái giống như vậy. Kể từ mấy năm về trước, mối quan hệ giữa anh và cô luôn trong trạng thái tiến thoái lưỡng nan, không thể tiến xa hơn mà cũng không thể xem nhau như không tồn tại...

Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Đình Đình, trong lòng Khiếu Trạch vừa cảm thấy chua xót, cũng vừa cảm thấy cô đáng yêu không chịu được. Nhìn cô cười, anh cũng muốn cười theo, vòng tay rắn rỏi siết khẽ lấy eo cô, kéo cô vào sát trong lòng anh. Anh ôm cô đầy tình tứ và thân mật, trông hai người cứ hệt như một cặp vợ chồng son bình thường vậy. Bàn tay anh vuốt ve lưng cô, giọng anh trầm ấm, rất đỗi dịu dàng, anh vừa nói lại như vừa tâm sự nỉ non:

- Mấy ngày nay anh rất mệt, ban đêm không ngủ được bao nhiêu tiếng, cũng chưa ăn được bữa cơm nào ra hồn cả. Nhưng mà... bây giờ được ở trong căn phòng này, được nằm trên chiếc giường này, bên cạnh còn có em... anh cảm thấy công sức mình cố gắng mấy ngày qua thật sự không hề lãng phí một chút nào. Ầy, đau đầu quá... nằm yên cho anh ôm một chút nào...

Đình Đình ngẩn ngơ trước những câu nói của anh, cô nép vào trong lòng anh, len lỏi trong trái tim nhỏ bé của cô là một ngọn lửa yêu thương đang dần cháy rực. Cô không biết có phải vì anh say nên mới dịu dàng với cô như vậy hay không nhưng vì tình cảm nhỏ bé ấp ủ trong lòng cô lúc này, cô không muốn phá tan đi hiện thực đang ấm áp. Vòng tay ôm lấy eo anh, hít hà một chút mùi nồng của rượu, cô khẽ nói:

- Say rồi à? "Đô" của anh yếu quá rồi đó.

Khiếu Trạch cười khàn:

- Say mà, anh say rồi. Đừng nói nữa, ngủ đi, anh ôm em ngủ.

Dứt câu, Khiếu Trạch liền giúp cô đắp chăn, cái chăn vừa mỏng vừa nhỏ trùm lên cả hai con người. Phần chăn trùm cho cô nhiều hơn trùm cho anh vì anh biết cô rất sợ cái lạnh. Đắp chăn xong, anh vẫn ôm chặt lấy cô như vậy, tựa như sợ cô sẽ canh anh ngủ say mà chuồn đi mất. Bình thường không dám làm loạn, bây giờ lại nhân lúc say mà làm loạn với cô.

- Đừng có chạy sang ngủ với vú, em là vợ anh đấy.

Đình Đình làu bàu trả lời:

- Em cũng có nói là em sẽ sang ngủ với vú đâu.

- Ừ, vậy ngủ đi, anh xoa lưng cho em, nhé!

Đình Đình gật gật đầu, cô để cho anh xoa lưng, còn cô thì bận chìm đắm vào những xúc cảm lâng lâng đậm mùi vị của sự cưng chiều. Cô ước gì, sau khi anh tỉnh dậy anh vẫn sẽ đối xử với cô như thế này... như thế này thật sự là rất tốt... rất rất tốt!
______________________
Sáng ngày hôm sau Khiếu Trạch dậy sớm hơn Đình Đình, anh đã quen với việc dậy sớm nên dù có say thì đồng hồ sinh học vẫn gọi anh dậy rất đúng giờ. Nhìn Đình Đình đang cuộn mình trong chăn ngủ đến hả miệng, anh buồn cười không chịu được. Bình thường thì cô luôn xinh đẹp quyến rũ lịch sự và chỉn chu, ai biết được lúc ngủ lại ngang tàng đến như vậy. Đúng là lắm trò, mẹ anh mà nhìn thấy cô như thế này chắc sẽ thích thú lắm đây.

Mãi tới giờ ăn sáng, Đình Đình mới đầu bù tóc rối thức dậy, cô chạy ù vào phòng tắm sửa soạn, đến gần nửa giờ đồng hồ sau mới chỉn chu bước ra ngoài. Khiếu Trạch nhìn thấy cô trong bộ dạng lịch sự tao nhã, anh thoáng nhớ đến hình ảnh buổi sáng của cô, không nhịn được mà phì cười. Đình Đình không biết anh đang cười cái gì, cô nghĩ là anh cười với cô nên cô cũng nhe răng ra cười lại. Một nam một nữ tình chàng ý thiếp cười qua cười lại, nào để ý đến một ông chú và một bà cô đang vì hành động này của hai người bọn họ mà vui mừng như mở tiệc trong lòng. Bậc làm cha làm mẹ thì còn gì vui sướng hơn khi là nhìn thấy con cái mình được hạnh phúc.

Ngày hôm đó ba của Đình Đình đưa con gái và con rể đến thắp nhang cho nhà thờ họ, đến trưa thì chuẩn bị quà cáp để con gái đem về biếu tặng nhà chồng. Vì công việc còn rất bận, cả Khiếu Trạch và Đình Đình đều không thể ở lại chơi lâu. Lúc ra về, nhìn vú Ngọc sụt sùi nước mắt vẫy tay, Đình Đình bất giác cảm thấy thương xót cho ba cô ở quê nhà. Cũng may là còn có vú Ngọc bầu bạn với ông, nếu không, cô thật không biết phải làm thế nào nữa.

Biết Đình Đình không vui, Khiếu Trạch dù đang bận rộn giải quyết công việc cũng ráng nhín chút thời gian để an ủi cô.

- Không sao, sau này anh sẽ thường xuyên đưa em về thăm ba... đừng buồn nữa Đình Đình.

Cô hít vào một hơi, đầu khẽ gật, cố điều chỉnh tâm trạng về mức bình thường nhất có thể.

- Em biết rồi, em không sao đâu mà.

Anh nhìn cô, trong lòng cũng bắt đầu có thêm vài dự định cần suy nghĩ. Đợi thêm một thời gian nữa, anh sẽ bàn lại với cô về chuyện đón ba và vú Ngọc lên thành phố ở gần anh và cô. Anh cũng không chắc là ba có đồng ý hay không nhưng anh vẫn muốn thử, anh muốn Đình Đình sẽ không còn cảm thấy day dứt vì lấy chồng xa nhà... giống như thế này nữa.

Về đến nhà họ Phó đã là chạng vạng tối, người làm giúp bọn họ đem hành lý vào trong nhà. Đình Đình biết rõ là chồng cô sẽ không ở cùng phòng với cô, vậy nên cô dặn dò chú Á quản gia đem vali của Khiếu Trạch đến phòng riêng của anh. Khiếu Trạch nghe Đình Đình nói chuyện với quản gia, mặc dù đang bận rộn nghe điện thoại nhưng anh vẫn ngắt ra một chút thời gian để dặn dò lại chú Á.

- Chú Á, đem vali của vợ chồng con lên hết trên phòng của Đình Đình. Bên trong vali lớn đều là quần áo dơ, chú bảo người làm đem giặt giúp con.

Đình Đình tròn mắt nhìn anh, cô ngạc nhiên hỏi lại:

- Đem vali của anh lên phòng em luôn á?

Khiếu Trạch gật đầu:

- Ừ, tối nay anh không ra ngoài, ngủ sớm mai đến công ty sớm.

Khác xa với biểu cảm hoang mang của Đình Đình, chú Á quản gia cười rạng rỡ như được mùa bội thu. Ai khác không biết chứ riêng chú thì biết quá rõ việc hai vợ chồng cậu mợ Nhỏ không được hòa hợp cho lắm. Hôm nay nghe được cậu Nhỏ nói những lời như vậy, chú tất nhiên là vui mừng rồi. Chỉ thiếu mỗi việc vác mấy cái vali chạy ù lên phòng ngay và luôn. Mong mỏi của chú lúc này là vợ chồng cậu Nhỏ mau mau có tiểu thiếu gia, có như vậy, chú mới không cảm thấy có lỗi với sự kỳ vọng của ông Phó nhỏ.

Khiếu Trạch dặn dò xong thì đi vào trong nhà, anh vừa đi vừa bận rộn bàn giao công việc qua điện thoại, còn Đình Đình thì nhỏ bước chân đi theo phía sau. Cô nhìn theo bóng dáng cao lớn của Khiếu Trạch, trong lòng có chút hoang mang vì thái độ và biểu hiện của anh từ ngày hôm qua cho đến bây giờ. Quái, chả nhẽ anh đi công tác rồi bị ngã động vào đầu à, sao mà anh đột nhiên trở nên... giống một người chồng tốt như thế nhỉ?

Hay là anh ăn trúng cái gì rồi, à không, phải nói là anh đang định giở trò gì mới đúng... sao tự dưng cô thấy lo lắng cho bản thân mình quá vậy nè?!

Tối hôm đó anh và cô ngủ cùng nhau trên một chiếc giường, ở giữa có một cái gối ôm ngăn cách. Và ở những ngày tiếp theo, hai người bọn cô vẫn dùng hình thức giống như thế này để ngủ cùng với nhau. Cô có bảo anh không cần phải ngủ cùng giường với cô nhưng anh trả lời là anh không muốn để mẹ phát hiện ra anh và cô đang giả vờ diễn kịch. Đình Đình cũng lười đôi co, anh muốn thế nào thì cứ như thế ấy, dù sao thì cũng mang tiếng là vợ chồng, ngủ cùng nhau thế này cũng không đến mức không chấp nhận được.

Lan Trúc ở một căn phòng khác, lần trước Khiếu Trạch có đưa cô ấy đến khám bệnh ở một phòng khám cổ truyền. Thầy thuốc bảo cần theo dõi thêm mới có thể chuẩn đúng bệnh trạng của cô ấy. Bình thường thì Lan Trúc sẽ ở suốt trong phòng, trừ giờ cơm ra ăn cùng mọi người, cô ấy cũng không thường xuyên xuất hiện hoặc đi lung tung ở nhà họ Phó. Thỉnh thoảng một hai ngày Khiếu Trạch sẽ đến thăm cô ấy một lần, cụ thể vào thăm để làm gì, vậy thì chỉ có mình anh và Lan Trúc biết.

Đình Đình có nghe bé Thị báo lại vào mỗi lần Khiếu Trạch đến phòng của Lan Trúc nhưng cô cũng chỉ nghe cho có, không hỏi đến nhiều lắm. Cô đã chọn tin tưởng Khiếu Trạch, vậy nên cô cũng đã dặn lòng sẽ không để ý đến chuyện này quá nhiều. Nhưng mà cho đến một ngày nọ...

Đình Đình hôm nay được về sớm, mấy ngày nữa là đến ngày công chiếu bộ phim điện ảnh mà cô phụ trách lồng tiếng. Ngày hôm đó có xuất chiếu đặc biệt, cô đã mua sẵn hai vé cho cô và Khiếu Trạch, mặc dù cô chưa có nói với anh sẽ mời anh đi xem phim nhưng cô nghĩ rằng anh chắc chắn sẽ nhận lời. Vốn định sẽ đi mua một vài bộ váy mới cho ngày công chiếu phim, lúc chuẩn bị đi, cô đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp, kèm theo giọng nói như đứt hơi của bé Thị ở ngoài cửa. Ngẫm trong bụng chắc là có chuyện quan trọng lắm, cô liền đi vội ra mở cửa cho con bé. Bé Thị vừa nhìn thấy cô, con bé nhảy vọt vào trong phòng, hai tay nó nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt nhìn cô như nhìn một con mèo nhỏ, giọng con bé run run:

- Mợ... mợ ơi...

Đình Đình thoáng ngạc nhiên trước biểu hiện kỳ lạ của bé Thị, bình thường con bé rất hoạt bát, cũng chưa khi nào cô nhìn thấy con bé kỳ lạ như lúc này. Cảm thấy có chút lo lắng, cô vội hỏi:

- Sao vậy Thị? Em có chuyện gì vậy? Nói mợ nghe...

Bé Thị cứ nhìn cô, con bé không dám trả lời ngay mà mãi đến mấy phút sau, khi cô sắp hết kiên nhẫn chờ đợi, con bé mới hít vào một hơi thật sâu rồi tuôn ra một tràng chữ là chữ. Chỉ là, những lời mà bé Thị vừa nói, quả thật là khiến cho Đình Đình phải tròn mắt há hốc mồm vì quá sốc...

- Mợ Nhỏ... vừa nãy cô Lan Trúc không khỏe, bà Nhỏ nghe tin có cho mời thầy Châm về khám cho cổ. Khám xong, thầy Châm có bắt mạch, kết quả là... thầy chuẩn ra được cô Lan Trúc... cổ... cổ... có bầu được một tháng rồi đó mợ!

Nhấn Mở Bình Luận