"Đúng vậy, cho dù lão gia tử nhìn trúng Tống Tinh Thần, không muốn đuổi đi, vậy Tống Húc thì sao?"
"Hắn có thể nhịn? Không thể nào, một chiếc nón xanh tráng lệ đứng ở ngay bên cạnh, thì không có lúc nào là nhắc nhở hắn rằng bị đội nón xanh hai mươi năm, còn giúp nuôi lớn đứa con của vợ mình cùng nhân tình."
"Cho dù ly hôn, đứa trẻ còn phải tiếp tục nuôi, vì lão gia tử cũng không muốn đuổi."
"Tống Húc này, trước kia tôi còn rất hâm mộ hắn. Dù sao cũng là con một của Tống gia, về sau hết thảy của lão gia tử đều là của hắn, không cần giống chúng ta vất vả phấn đấu như này. Bây giờ tôi nhìn hắn thế nào, cũng cảm thấy đáng thương."
"Phi, sao anh không nói Tống Tinh Thần đáng thương, một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy. Dương Như nɠɵạı ŧìиɦ, Tống Húc nháo ly hôn, đáng thương nhất chính là cô ta. Khi còn nhỏ thì bị mẹ ruột ngược đãi, lớn lên lại bị truyền ra là con gái riêng, dáng dấp xinh đẹp như vậy, mà mệnh thật khổ."
Mắt thấy mọi người phía dưới nghị luận ngày càng xa, ngay cả ông nội Tống cũng không tin Tinh Thần, là đứa con ngoài giá thú của Dương Như cùng Kim Hoa Thanh, tức giận nói với Tống Húc: "Rốt cuộc sao lại thế này, Tinh Thần sao lại biến thành con gái riêng."
"Ba, bà ta nói dối, con gái riêng của bà ta là......"
Dương Như đánh gãy lời Tống Húc: "Tống Húc, tôi thừa nhận tôi xin lỗi ông, Nhưng Tinh Thần không có sai, lúc trước tôi chưa từng đối xử tốt với con bé, cho dù tôi rời khỏi Tống gia, tôi cũng hy vọng ông đừng giận chó đánh mèo với con bé, coi như là sự bồi thường của tôi với nó."
A, nói thật hay, bà luôn mồm nói vì tốt cho Tinh Thần. Nếu bà thật sự rời khỏi Tống gia, Tống Húc không có nghe lén được nội dung trong cuộc gọi của bà ta, sẽ thật sự cho rằng Tinh Thần chính là con gái riêng của bà.
Mà bà ta khóc lóc kể lể để cầu tình vì Tinh Thần, sẽ làm cho sau này nó trở thành cái cớ để Tống Húc càng thêm ngược đãi Tinh Thần.
Vì tốt cho cô, hận không thể khiến cô bị Tống Húc ngược đãi đến chết.
Một chiêu lấy lui làm tiến của Dương Như này rất cao tay.
Tống Húc lập tức tức giận, quát bà ta: "Đến bây giờ, bà con muốn bảo vệ an toàn cho đứa con hoang đó. Tôi nói cho Dương Như bà nghe, bà nằm mơ đi. Từ hôm nay trở đi, đứa con hoang đó cút ra khỏi Tống gia, sửa lại họ, cô ta không xứng với họ Tống!"
"Bà không phải thích giả vờ sao? Không phải tự cho là thanh cao, tài trí hơn người một bậc sao? Ở nhà, ở công ty, bà đều khinh thường tôi, giấu tôi xóa sạch tất cả những đứa bé tôi để mang thai hộ sao. Được thôi, hôm nay tôi sẽ lột mặt nạ da người của bà ra, để mọi người biết đến gương mặt thật sự của bà, còn muốn thể diện? Cút bà đi!"
Hắn nói với thám tử tư: "Đem đoạn ghi âm mở ra, để mọi người thấy rõ, đây là chính là danh viện sinh ra từ Dương gia, rốt cuộc là bộ dáng gì."
Thám tử tư đem mở microphone, và mở to loa laptop lên.
Tức khắc, toàn trường đều có thể nghe thấy rõ đối thoại của Dương Như cùng Kim Hoa Thanh.
"Em yêu, em tới rồi sao?" Là giọng của Kim Hoa Thanh.
Từ "em yêu" này, làm khách nữ phía dưới lập tức nổi da gà rơi đầy đất.
Giọng nói trầm thấp, nhưng nghe ra tuyệt đối không phải trẻ tuổi, loại cách gọi không biết xấu hổ này, thật đúng là làm người nghe mặt đỏ như gấc.
"Hoa Thanh, em còn muốn suy nghĩ, bán đi 8% cổ phần này em cái gì cũng không có. Hơn nữa đối phương ra giá quá thấp, mới hơn 1 tỷ."
Hơn 1 tỷ bán đi 8% cổ phần tập đoàn Tống thị.
Tê...... Phía dưới có tiếng hít khí.
Thật sự quá thấp, 8% cổ phần, cũng đủ vào trong hội đồng quản trị, tham gia các nghị quyết lớn quan trọng của công ty. Hơn 1 tỷ là một món lời lớn, nhất là đối phương mua kia!
Nhưng tình nhân thật sự là viện trưởng bệnh viện Nhã Trình- Kim Hoa Thanh không hề nghi ngờ gì nữa, thân phận được xác nhận.
"Em yêu, sao em lại có thể nhất thời đổi ý, đây là tiền mặt, không phải một số lượng nhỏ, trong thành phố S cũng không có mấy ai có thể lấy ra số tiền mặt như vậy. Anh cũng đã nói đến 2 tỷ, em đột nhiên không bán, đây không phải người ta thả bồ câu, bọn họ là lặn lội đường xa mà đến, sẽ không buông tha anh."
"Hoa Thanh, nhưng 2 tỷ quá thấp, em không có cổ phần, lão gia tử cùng Tống Húc sẽ nhìn em như thế nào? Em cùng con gái về sau phải làm sao bây giờ? Chuyện của chúng ta nếu như bị người ta phát hiện, em lấy cái gì để nuôi con?"
"Tống Húc không phải làm ầm lên muốn ly hôn với em sao? Em ly hôn với hắn, không cần ủy khuất chính mình, anh sẽ đối xử với em và con gái Tinh Thần của em thật tốt."
Oanh......
Dưới đài khách khứa kinh ngạc.
Tống Tinh Thần thì ra thật sự là con gái của Dương Như và Tống Húc, Dương Như thật tàn nhẫn, vì ngồi vững trên vị trí phu nhân Tống gia, ngược đãi con gái ruột, còn muốn gϊếŧ chết cô ấy.
Trời ạ, Tống Tinh Thần thật là!
Cô ấy sao lại có một người mẹ ruột như vậy, mẹ ruột vì danh lợi mà không từ thủ đoạn muốn gϊếŧ cô, quả thực táng tận thiên lương, quá làm người ta khó có thể tiếp nhận nổi.
Tống Húc cùng ông nội Tống cũng bị kinh ngạc đến sững người.
Tinh Thần sao lại là con gái của Dương Như?
Người ngoài không biết, ông nội Tống ngược lại đã từng thấy qua hai người ở chung. Nói là mẹ con, nhưng ánh mắt khi hai người nhìn nhau trong đều bắn ra tia lửa bốn phía, không chứa đựng lẫn nhau.
Dương Như đã đối đãi bất công từ nhỏ với Tống Tinh Nguyệt, đối xử không tốt với Tinh Thần.
Vừa rồi trong ghi âm, Dương Như tại sao lại nói Tinh Thần mới là con gái ruột của mình?
Tống Húc khó hiểu nhìn thám tử tư.
Không phải, lúc trước rõ ràng không phải như thế, hắn không nghe lầm, Tống Tinh Nguyệt mới là con gái của bọn họ, tại sao lại biến thành Tống Tinh Thần.
Hắn đối xử không tốt với Tống Tinh Thần từ nhỏ, bởi vì Dương Như không thích cô, hắn cũng không cho cô một ánh mắt tốt.
Nhưng hiện tại, biết Tống Tinh Nguyệt là con gái riêng, hắn đối với Tống Tinh Nguyệt cực kỳ chán ghét, nhưng đối với Tinh Thần cũng không có tình cảm gì.
Tống Húc hỏi thám tử tư: "Cậu mở sai à?"
Thám tử tư đen mặt chỉnh sửa âm thanh rõ hơn, âm lượng cũng lớn hơn nữa.
Kim Hoa Thanh tiếp tục thuyết phục Dương Như: "Em yêu, em biết tình cảm của anh đối với em mà, 25 năm qua chưa từng thay đổi. Cho dù em gả cho Tống Húc, sinh con cho hắn, anh vẫn như cũ, cô độc một mình chờ em."
"Trước kia, anh cảm thấy chỉ cần có thể đứng từ xa nhìn em là tốt rồi. Nhưng nay không còn giống nữa, chúng ta có con gái, Tinh Thần từ nhỏ đã không được ba yêu thương, anh rất đau lòng vì con bé. Nếu em ly hôn, anh sẽ bán bệnh viện đi, mang theo ngươi cùng Tinh Thần xuất ngoại, chúng ta ra nước ngoài định cư, một nhà chúng ta vui vẻ hạnh phúc, không cần để ý tới những lời nói không đâu, em có chịu không?"
Nghe đến đó, khóe miệng Tinh Thần cười lạnh, đôi mắt thản nhiên nhìn về phía Dương Như đã đứng lên.
Cô thật đúng là đã coi thường bà ta.
Một chiêu treo đầu dê bán thịt chó* làm thật đẹp.
*Treo đầu dê bán thịt chó: ý tương tự như thay xà đổi cột
Cho dù giãy giụa trước khi chết, bà ta cũng từng bước thiết kế bẫy rập, để tất cả mọi người đều tin rằng Tinh Thần mới là con gái của Dương Như, là con riêng với Kim Hoa Thanh. Vì Tống Tinh Nguyệt, bà thật sự cái gì cũng đều có thể không quan tâm bằng bất cứ giá nào.
Tình thương của mẹ thật vĩ đại.
Nhưng dù có tính toán như vậy, nếu muốn khiến Tinh Thần bị đuổi ra khỏi Tống gia, hoàn toàn mất đi lòng tin của ông nội Tống, để tất cả mọi người tin điểm nói dối này của bà ta....
Nghĩ quá đơn giản. Tinh Thần đứng ra, cười nói: "Mẹ, tương lai của mẹ cùng Kim Hoa Thanh thật sáng lạn, sao còn có thể có thêm tôi nữa. Từ khi tôi còn nhỏ bà đã vài lần thiếu chút nữa là gϊếŧ chết tôi, lớn lên cũng không buông tha. Tôi rốt cuộc làm sai chỗ nào, mà mẹ lại không tiếc vốn gốc như vậy, càng thêm tàn nhẫn tra tấn tôi."
Dương Như rũ mắt xuống, khóc nức nở nói: "Tinh Thần, mẹ thực sự xin lỗi con, ta thật sự muốn bồi thường cho con, nên còn đừng dùng thái độ như vậy nói chuyện với mẹ có được không? Mẹ sẽ rất đau lòng."
"Lòng, bà đối với tôi còn có lòng? Dương Như đừng diễn nữa, từ khi bà bắt đầu một lần hai lần dẫm đạp tôi, dẫm lên tóc tôi, đạp lên mặt tôi, kém chút nữa khiến tôi hủy dung, thì bà đã không có lòng rồi. Đừng ở chỗ ra vẻ, tôi ghê tởm, được không?"