Ở bên ngoài nhà trọ có một nhóm người kéo tới, kêu réo ồn ào, hình như là gọi tên anh. Thanh Thành vẫn giả bộ như chưa nghe thấy gì.
Đám người Quách gia không thấy anh đi ra, lớn tiếng lăng mạ, tất cả người xung quanh đều nghe thấy.
Ông chủ trọ không thể làm ngơ, chạy lên lầu năn nỉ anh ra ngoài. Nếu họ tấn công vào, cái quán trọ nhỏ của ông không biết có giữ được không. Còn nói đây là chuyện riêng của nhà anh, phải đi ra giải quyết, đừng làm liên lụy tới người khác.
Thanh Thành chau mày, nhìn vào cửa phòng, rồi cũng quyết định đi ra.
Quách gia chủ Quách Lượng nhìn thấy anh, đánh giá một chút. Nhìn bộ dạng của Thanh Thành trưởng thành, khí tức của người tu luyện cũng rõ rệt. Không nên xem thường.
Mẹ của Quách Cường lớn tiếng chửi bới:
- Quách Thanh! Chúng ta nuôi nấng ngươi đến lớn. Không ngờ ngươi lấy ân báo oán. Bị trục xuất khỏi Quách gia, bây giờ muốn trở lại báo thù đúng không?
Thanh Thành khuôn mặt không cảm xúc, đáp:
- Ta chỉ tiện đường đi ngang, chuyện trước kia ta quên lâu rồi. Các người đi đi.
Quách Cường tiến lên nói:
- Nói thật hay! Ngươi ra tay đánh ta xong rồi còn nói như không có chuyện gì! Quách gia chúng ta đâu có dễ ăn hiếp như vậy.
Hắn ra lệnh cho đám thuộc hạ xông lên bắt anh. Thanh Thành rút kiếm múa vài đường đã chém chết mấy tên. Quách gia chủ thăm dò một lúc, cũng không nhìn ra cấp bậc của Thanh Thành. Thấy người của mình chết đã nhiều, Quách Lượng đi lên đối đầu.
Thanh Thành không biến sắc, những chiêu thức ông xuất ra, anh đều ứng phó được, nhưng không có ý định giết ông.
Vậy mà qua một lúc, ông cũng không thể chạm nổi vào một cọng tóc của Thanh Thành. Quách Lượng nghĩ anh bây giờ vô cùng lợi hại.
Thanh Thành đột nhiên quay lại nhìn về phía sau. Ở trong quán trọ chạy ra đám người, vác theo một cái mền bọc người bên trong. Thanh Thành nheo mày chạy đến, bị Quách Lượng cản lại.
Quách Cường lập tức hô lên:
- Cha! Con đau bụng nên về trước. Cha cứ yên tâm ở lại dạy dỗ hắn nha.
Thành thành tức giận, thì ra hắn đã sắp xếp, khi anh bước ra khỏi quán trọ, người của hắn sẽ vào trong đưa Mộc thần đi.
Thanh Thành chém vào tay của Quách Lượng, xô ông qua một bên. Sau đó phi thân đến chỗ Quách Cường, ở trước mặt đá hắn ta một cái.
Đám người bị dọa lập tức lui lại, bà Quách lo lắng, quát lên:
- Ngươi thật to gan! Đến cha mình cũng dám đánh. Đúng là đại nghịch bất đạo.
Thanh Thành nhìn Quách Cường, mắt lộ sát khí, nói ngắn gọn:
- Lập tức thả người ra.
Quách Cường sợ hãi lết ra phía sau:
- Em trai! Có gì từ từ nói, đừng manh động!
Bà Quách rút kiếm của tên thuộc hạ, đâm vào cái mền bọc người bên trong, hô lên:
- Quách Thanh! Ngươi còn tiến lên một bước, ta sẽ giết người này!
Thanh Thành nghe lời lập tức dừng lại. Mẹ của Quách Cường đắc ý, lại nói:
- Ngươi bỏ kiếm xuống.
Thanh Thành không chần chừ, buông kiếm trong tay ra. Quách Cường đứng lên, phủi mông, sau đó rút kiếm của một tên thuộc hạ chém vào cánh tay anh. Thanh Thành đứng im, không hề chống trả.
Đại ca rất hài lòng, nói chỉ cần anh phản kháng sẽ giết người kia. Sau đó tiếp tục chém vào hai chân, buộc Thanh Thành phải quỳ xuống. Anh ta lại không tức giận, ngước nhìn về phía Quách Lượng, xem ông ta có để mình trong mắt hay không. Quách gia chủ tất nhiên là quay mặt đi, làm như không thấy.
Quách Cường điên cuồng chém vào người anh không thương tiếc. Máu tươi nhiễu xuống đất, lan ra thành một vùng đỏ au, nhưng anh lại không hề kêu đau một tiếng. Cố gắng chịu đựng như vậy đều vì Mộc thần. Cô ta ở bên kia lâm vào ngủ say, không hề hay biết.
Đường phố vắng tanh, chẳng có ai dám ló mặt ra chứ huống chi là giúp đỡ. Sau một lúc, Thanh Thành mất máu đến kiệt sức, hai mắt lờ đờ. Quách Cường đá một cái, anh ta liền té xuống nằm dài ra, mơ hồ ngất đi.
Mẹ con Quách Cường hả hê cười lớn tiếng, nghĩ Thanh Thành không thể nào sống nổi, sau đó đám người cũng kéo đi hết.
Thấy không còn ai, ông chủ trọ chạy ra gọi Thanh Thành mấy tiếng. Anh ta liền thì thào nói trong áo có lọ thuốc, nhờ ông đổ vào miệng giùm. Chủ trọ liền thọc tay vào áo tìm, không cẩn thận đụng trúng vết thương khiến Thanh Thành nhăn nhó.
Sau khi uống thuốc xong, ông ta kêu thêm tiểu nhị cõng anh vào bên trong. Ông bảo tiểu nhị giúp băng bó một chút. Lúc nãy ông đứng một bên nhìn cô gái kia bị mang đi mà không làm gì được, nên có chút áy náy.
Ông nói rằng Quách Cường là ác bá nơi này. Quan viên bị mua chuộc rồi, dù hắn có làm ra chuyện tày trời gì cũng không ai dám lên tiếng.
Nhìn thấy anh bị Quách Cường mặc sức chém giết, ông cũng rất nhói lòng. Con gái ông ngày đó bị Quách Cường cưỡng bức, không chịu nổi sỉ nhục mà tự sát. Ông đi báo quan, không được phân xử mà còn bị đánh cho 30 gậy đuổi về.
Ông vừa kể vừa rưng rưng nước mắt. Thanh Thành nằm ở một bên, nhắm nghiền mắt nghỉ ngơi nhưng vẫn nghe rất rõ.
Tiểu nhị đem ra một bộ đồ mới. Y phục của anh đã bị chém rách và đầy máu, cho nên phải thay cái khác. Ông chủ trọ nói cái này coi như tặng anh. Thấy anh bị thương thê thảm như vậy mà vẫn có thể sống sót, thật là điều đáng mừng.