Ngọc Linh hướng về phía rừng Đại Ngàn. Để không dính rắc rối, cô che mặt lại, dùng hai nhánh cây hóa thành tuỳ tùng bảo vệ.
Ngoài bìa rừng có một nhóm người tụ tập. Là thái tử của nước Tinh Châu, cùng với các đồng môn dẫn theo tu sĩ và binh lính, bọn họ vào rừng săn linh thú.
Ngọc Linh đi tới bìa rừng bị quân lính cản lại, cô nói rằng đi tìm bạn, không muốn gây phiền phức. Đám lính không cho qua, hai tùy tùng của Ngọc Linh xông lên đánh cho bọn chúng một trận. Tiếng ẩu đả thu hút đám người thái tử, bọn họ cùng với ông đội trưởng đi đến can ngăn.
Nhìn thấy thái tử, Ngọc Linh liền hỏi rằng:
- Rừng Đại Ngàn này của các người sao? Sao lại không cho ta đi vào?
Ông đội trưởng quát lên:
- To gan! Nhìn thấy các vị điện hạ lại không quỳ bái?
Ngọc Linh tỏa ra khí tức, ông đội trưởng thấy vậy liền im bặt. Vị thái tử kia đánh giá người trước mặt có vẻ không tầm thường, từ tốn nói rằng:
- Tiểu thư, bên trong rất nguy hiểm. Bọn ta lại vào săn linh thú, có khả năng cô cũng sẽ bị liên lụy.
Ngọc Linh không cảm xúc trả lời:
- Thuộc hạ của ta rất tốt, không cần bận tâm.
Có vẻ Ngọc Linh vô cùng không vui khi nghe rằng họ đi săn linh thú. Nét dịu dàng ôn nhu thường ngày của cô biến mất, thay vào đó là thờ ơ lạnh nhạt.
Thái tử kia thấy cô không hài lòng, liền ngỏ lời:
- Chi bằng tiểu thư đi cùng với chúng ta. Sẽ được an toàn, dọc đường cũng không thiếu người trò chuyện.
Ngọc Linh suy nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý. Dĩ nhiên ngoài ông đội trưởng mới bị cô dọa cho, thì không có ai nhìn ra thực lực của cô. Còn vị thái tử là đang có ý giúp đỡ đi.
Nhóm người họ có một vị thái tử gần 30 tuổi. Một vị tam hoàng tử đôi mươi, và hai vị tiểu thư con nhà quan. Ông đội trưởng có vẻ là người mạnh nhất. Cùng với một đám tu sĩ và binh lính theo bảo vệ khoảng 30 người.
Họ bắt đầu tiến vào rừng.
Một cô gái tên là Kim Chi đến gần Ngọc Linh bắt chuyện:
- Xin chào! Ta tên Kim Chi, còn cô?
- Ta họ Mộc.
- Nhìn cô có vẻ lớn tuổi hơn ta, vậy ta gọi cô là Mộc tỷ nhé.
- Được!
Một cô gái tên là Cẩm Lam, chen vào lời nói của họ:
- Kim Chi à, từ khi nào lại kết thân bừa bãi như vậy. Cũng không xem cô ấy có thân phận gì, làm sao xứng với chúng ta chứ!
Kim Chi khó chịu trả lời:
- Ta kết giao với ai, cần cô quan tâm sao? Ta lại không giống như cô, phân biệt gia thế.
Cẩm Lam hứ một tiếng, lại không nói nữa. Kim Chi cũng không để ý, tiếp tục trò chuyện với Ngọc Linh:
- Chúng ta là học sinh của trường Trần Hưng, đến đây để săn bắt linh thú. Mọi người đều là thuần thú sư, nên tìm chiến hữu cho mình. Vậy còn Mộc tỷ?
- Ta đến đây tìm người quen cũ.
Đi sâu vào khoảng nửa canh giờ, một tên tu sĩ hô lên:
- Phát hiện mục tiêu!
Đám người thái tử cảnh giác, nhóm lính chạy lên phía trước bao vây một con linh thú cấp 7, là Tuyết miêu.
Con mèo trắng to lớn, sùng lông nhe nanh khè, tấn công những người xung quanh, bọn lính và các tu sĩ hợp lực với nhau trấn áp nó. Thái tử bảo em trai mình đi lên thu phục nó.
Tam hoàng tử nhảy vào chính giữa bọn người, tay chân linh hoạt, tránh được móng vuốt của Tuyết miêu. Các tu sĩ tung dây trói nó lại, giữ chặt không cho nó chạy thoát. Tam hoàng tử đứng trước mặt nó hiệu lệnh:
- Nhận ta làm chủ nhân!
Con mèo hung dữ, nhe nanh táp về phía anh, hai chân trước cào cấu. Hoàng tử bị dọa sợ, té ra phía sau. Con mèo này lại vô cùng cứng đầu, những đòn đánh liên tục bay vào người nó, nhưng nó nhất quyết không chịu nghe lời.
Ông đội trưởng tiến lên nói:
- Con Tuyết miêu này bản tính hoang dã, rất khó thuần phục. Hay là giết nó đi, vào bên trong còn có linh thú cấp cao hơn.
Mộc thần nhíu mày. Kim Chi thương xót nói:
- Như vậy thì tội nghiệp nó lắm, hay là thả nó đi đi.
Ông đội trưởng phản bác:
- Không thể được. Linh thú khi bị tấn công, nó sẽ trả thù. Một là thuần phục, hai là giết chết.
Trong mắt Mộc thần xẹt qua một tia lạnh lẽo, cô cố gắng kiềm chế, dùng ý niệm truyền đạt vào đầu Tuyết miêu, kêu nó đầu hàng.
Trong khi ông đội trưởng và Kim Chi vẫn còn cãi nhau, Tuyết miêu đã bình tĩnh lại, hai lỗ tai dảnh lên nhìn xung quanh. Nó nhận được ý chỉ, buộc phải nghe lời.
Tuyết miêu không giãy giụa nữa, quỳ xuống cúi đầu với tam hoàng tử. Anh ta mừng rỡ, hô lên:
- Nhìn xem nhìn xem! Nó chịu khuất phục rồi!
Ông đội trưởng nói:
- Ồ, thật là kỳ lạ!
Thái tử liền bảo:
- Em mau ký khế ước với nó đi!
Tam hoàng tử phủi mông đứng lên, rút một con dao nhỏ cắt vào tay mình, nhiễu máu lên đỉnh đầu Tuyết miêu. Cơ thể của người và mèo phát sáng, thành công ký khế ước chủ tớ.
Các tu sĩ thu lại dây trói, tam hoàng tử khoe với anh mình con thú mới thu thập. Kim Chi kéo áo Ngọc Linh, vui vẻ nói:
- Mộc tỷ xem kìa, nó thật ngoan!
- Ừ!
Cẩm Lam đứng một bên, xì một tiếng chán ghét:
- Nó thức thời, nếu không thì bị giết rồi!
...
Đi thêm nửa canh giờ, bọn họ bị một đàn thú theo dõi. Sau một lúc ẩn nấp cũng lộ diện chặn đường.
- Báo cáo! Chúng ta bị một đàn sói bao vây!
Mọi người đề cao cảnh giác, binh lính và các tu sĩ vây vòng ngoài, bao bọc nhóm thái tử ở chính giữa.
- Báo! Đàn sói này đều là linh thú cấp 5, số lượng rất đông.
Ông đội trưởng vẻ mặt nghiêm trọng, quay lại nói:
- Thái tử điện hạ! Bây giờ chúng tôi mở một con đường, ngài phải chạy đến nơi khác. Số lượng bọn chúng rất đông, chỉ có thể tìm đường lui.
- Được! Vậy mọi người cẩn thận!
Đàn sói xông lên, ước chừng cũng 30 con. Nhóm lính và tu sĩ phân nhau ra chống đỡ. Kim Chi nắm tay của Ngọc Linh, kéo cô:
- Mộc tỷ, ở đây rất nguy hiểm. Đi cùng với chúng tôi.
Cẩm Lam nhìn hai người họ, chỉ trích:
- Bản thân chưa lo xong, lại quan tâm người khác!
Kim Chi trả lời:
- Cô bớt nói không được hả?
Ông đội trưởng cũng không hài lòng, nói:
- Vị Mộc tiểu thư kia. Chúng tôi không có nghĩa vụ bảo vệ cô, tự lo cho mình đi.
Kim chi tức giận nhìn ông:
- Đội trưởng đại nhân! Sao ông có thể nói như vậy chứ?
Đám sói lúc này hú vang, gọi thêm đồng bọn tới. Những người lính thực lực không đủ, bị bọn chúng cắn chết tha đi. Các tu sĩ chật vật vô cùng, vài người bị thương. Lấy ít đánh nhiều rơi vào thế yếu. Ông đội trưởng mở đường, đánh ra một khoảng trống, để cho đám hoàng tử an toàn chạy đi. Hai người tùy tùng của Mộc thần chặn ở phía sau lưng, tránh cho đám sói đuổi theo.
( like và theo dõi truyện giúp ta có động lực nhé 🥰🥰🥰)