Tiểu Hồ nghe thấy khó chịu, đá mạnh vào ngực Túc Mị. Tên đó văng vào góc tường, sau đó bật dậy cười, xem ra chẳng hề hấn gì với hắn. Tiểu Hồ lại chạy đến, tung đòn công kích liên tục, hắn đều tránh né dễ dàng.
Ở bên kia, Túc Ly dùng hai thanh đao nhỏ, xoay vòng bổ về phía Ngọc Linh. Mộc thần dùng lực vung một nhát chém thẳng xuống, lưỡi kiếm hai bên chạm nhau bắn ra lửa. Ngọc Linh huơ chân đạp vào cô ta. Túc Ly đưa tay lên đỡ, lùi về sau hai bước. Xem ra thực lực hai người không chênh lệch là bao.
Túc Ly bay lên trời, chém xuống mấy đường đao bán nguyệt. Ngọc Linh luồn lách tránh né, một chỗ tay áo bị cắt rách. Cô phi lên đánh văng một con đao của Túc Ly, tung một trưởng tuyệt đối. Ả ta xoay người tránh kịp, trưởng phong bay xuống đánh nát liền năm cái nhà.
Túc Ly phóng hai con đao bay tới, bắt đầu điều khiển nó từ xa. Ngọc Linh rất thành thục, cơ thể uyển chuyển tránh né dễ dàng, đánh cho mũi đao chuyển hướng lao về phía Túc Ly. Ả ta kịp thời chụp lại, chém ra một chiêu thức gọi là mưa đao, 100 lưỡi đao bán nguyệt vèo vèo bay đến.
Ngọc Linh không tránh, tích năng lượng vào kiếm trong tay, chém một nhát uy lực, đánh tan 100 lưỡi đao bán nguyệt, công kích còn thừa sức bay tới đánh thẳng vào ngực Túc Ly. Ả ta bị dính đòn, từ không trung té thẳng xuống đất. Kiếm của Ngọc Linh lao theo nhắm thẳng vào đầu ả. Túc Ly lăn tròn tránh đi, chỗ kiếm ghim xuống đánh ầm một cái, nổ tung đất cát. Mà Túc Ly cũng bị ảnh hưởng, văng ra lăn lóc, miệng phun ngụm máu. Cô ta nhăn mặt, điều khiển hai lưỡi đao bay về phía Ngọc Linh.
Tiểu Hồ bị người anh Túc Mị đá trúng vào bụng, té văng vào góc tường, tường đá liền bể nát. Hắn ở Linh Vân giới chỉ là tiểu tốt, tu vi trúc cơ, nhưng so với Tiểu Hồ ở phàm giới thực lực vẫn chênh lệch rõ ràng.
Tiểu Hồ ở trong đống đổ nát nhảy ra, bay tới chỗ Túc Mị. Cậu bé vung chín cái đuôi, không ngừng áp đảo. Túc Mị ở chính giữa tránh né liên tục, tiểu hồ nhân cơ hội cào ba đường vào lưng hắn. Túc Mị tức giận trợn mắt, xoay người đấm vào mặt Tiểu Hồ. Cậu bé văng xuống đất nổ bùm một tiếng. Đất bụi lan ra, chỗ rơi xuống hõm thành một cái lỗ nhỏ, mà Tiểu Hồ ọc ra rất nhiều máu, khuôn mặt xinh đẹp trầy xước đến đau lòng.
Ngọc Linh liếc qua, thấy Tiểu Hồ mang thương tích nặng, cơ thể máu me. Cơn giận trong mắt cô hiện lên, tay nổi gân xanh chém một nhát về phía Túc Ly, hai thanh đao nhỏ của ả bị cắt làm đôi.
Túc Ly hoảng hồn, lưỡi kiếm sắc bén bay tới, ả cúi đầu xuống mới tránh được một kiếp, trâm cài trên đầu cùng một mớ tóc cũng bị chém bay.
Ngọc Linh lao về phía Túc Mị, chém xuống mấy đường, hắn nhanh chân chạy khỏi, nếu không cũng bị cắt ra từng khúc.
Túc Ly ở bên kia nhìn thấy ánh mắt của Ngọc Linh tràn đầy sát khí, cơ thể tự nhiên run rẩy, ả liền gọi anh trai mình.
- Chúng ta đánh không lại, mau quay về thôi!
- Ta còn chưa đánh đã, không đi. Ngươi lại sợ đám phàm nhân này sao?
Hai cánh tay của Túc Mị hóa thành kim cương, chống đỡ được mấy đường kiếm của Ngọc Linh, hắn liền hăng hái đánh trực diện, nghĩ đối phương không làm gì được mình, có phần đắc ý.
Quả nhiên như vậy, Ngọc Linh không thể nào chém đứt được tay hắn.
Túc Mị vung quyền vô cùng mạnh, nếu không tránh kịp xương cốt bị vỡ cũng nên.
Túc Ly thấy hai người ngang sức, muốn đi đến tiếp ứng. Dù sao tên kia cũng cứng đầu không chịu đi, giúp hắn một chút cho nhanh việc rồi về. Ả ta dùng linh lực nối lại hai con đao bị chém gãy, sau đó nhảy về hướng Ngọc Linh bổ xuống rất nhiều lưỡi đao bán nguyệt.
Túc Mị phản ứng, nhảy ra khỏi chỗ đó. Ngọc Linh quay mặt lại thì công kích đã đến sát bên, miễn cưỡng vung kiếm đỡ lại những nơi yếu điểm, chân và tay phải chịu không ít vết cắt.
Ngọc Linh nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh nhìn hai người kia. Cô quẹt lấy máu trên vai, sát lên lưỡi kiếm thanh mộc. Thanh kiếm bỗng nhiên run rẩy sáng lên, tỏa ra một loạt khí tức kỳ lạ. Túc Ly và Túc Mị cảm thấy không ổn, máu của cô ta có vấn đề gì sao?
Ngọc Linh chạy đến vung một loạt chiêu thức, lưỡi kiếm sáng loá, sắc bén đến rét lạnh. Túc Ly đổ mồ hôi lập tức tránh ra. Lúc nãy hai con đao của cô vừa bị chém đứt, không nên hứng chịu công kích lần nữa. Mà hiện tại, một cánh tay của Túc Mị đã bị chém lìa, hắn ta đau đớn gào lên, lùi xa Ngọc Linh ra.
Túc Mị không thể ngờ được, kim cương của hắn cứng hơn sắt thép, sao có thể bị chém đứt dễ dàng như vậy!
Túc Ly đứng từ xa, xuất ra một lượt lưỡi đao ầm ầm bay tới. Ngọc Linh nhanh nhẹn phóng đi, bay về hướng cô ta đáp lại mấy đường kiếm. Túc Ly chỉ có thể tránh chứ không dám đối đầu trực diện. Nơi lưỡi kiếm thanh mộc chém qua nhà cửa đều sụp đổ, tung mù bụi đất.
Túc Mị ở sau lưng ôm cánh tay bị đứt, tức giận nghiến răng, hắn chạy tới ý định đánh lén. Nào ngờ, một thanh kiếm bằng băng hạ xuống trước mặt hắn, tỏa ra khí u hàn lạnh lẽo. Tuyết Lang nhanh như tia chớp, vung lưỡi kiếm xoẹt qua khứa đứt cổ Túc Mị, nơi bị chém lập tức đóng băng. Hắn ta còn chưa nhìn rõ mặt Tuyết Lang thì đã bị giết chết.
Tuyết Lang đảo mắt nhìn bên kia, bóng dáng vụt biến, xuất hiện trước mặt Túc Ly đưa tay bóp lấy cổ cô ta. Ngọc Linh thấy anh xuất hiện cũng ngừng lại.
- Giết cô ta đi!
(đánh một trận hết một chap. haizzz...😤)