Ông cận vệ ra lệnh cho Kim hổ tấn công đám người ngồi đó. Nhưng vừa nhìn thấy Mộc thần, Kim hổ thu lại nanh vuốt, chỉ đứng im cúi đầu.
Ông gọi mấy tiếng nó không nghe theo, tức giận dùng roi quất lên người nó. Kim hổ kêu gào đau đớn. Lê Dũng khó chịu nói:
- Con thú của ông bị làm sao vậy? Tại sao không tấn công đi?
Ông cận vệ lại quất thêm vài roi nữa:
- Thứ vô dụng này! Lại không nghe lời ta?
Ngọc Linh bóp nát chén rượu trong tay, dùng ý niệm cắt đứt khế ước của Kim hổ và ông cận vệ kia. Ông ta ngẩn ngơ, lui lại hai bước, chưa hiểu ra chuyện gì. Con hổ được trả tự do, nó vui mừng lắc mình một cái, quay lại gầm gừ, nhe nanh vuốt nhào về phía ông.
Người xung quanh kinh hãi lui ra, xô đẩy nhau hô hoán. Mỗi người một câu náo loạn cả lên.
- Con hổ này bị điên rồi.
- Nó quay lại cắn chủ của nó kìa.
- Mọi người mau chạy đi! Coi chừng bị nó tấn công đó.
Tất cả mọi người có mặt trên lầu hai đều ồ ạt, chen lấn chạy xuống phía dưới.
Kim hổ và ông cận vệ giằng co một lúc. Tuy là chủ nhân ký khế ước với nó, nhưng lúc bắt được nó là nhờ hợp lực của rất nhiều người lại. Bây giờ chỉ có một mình, ông không thể đủ sức đối phó với nó được. Hồi lâu, ông kiệt sức, bị Kim hổ cắn chết.
Hoàng tử đứng ở bên dưới lúc này hô lên:
- Các ngươi đã dùng tà thuật gì? Mà khiến Kim hổ nổi điên như vậy?
- Các ngươi thật to gan!
Ngọc Linh không nói gì, cầm lấy bầu rượu uống cạn. Long Quân nhìn ra được cô đang rất khó chịu, anh chỉa tay hướng về đám người bên dưới. May sao Ngọc Linh ngăn lại kịp, bọn họ còn chưa hay rằng suýt chút nữa đã mất mạng.
Kim hổ đứng ở trên lầu gầm lên, dọa cho tất cả mọi người bỏ chạy.
Đại Vỹ và Tiểu Lệ ngồi một bên, nãy giờ nhìn Kim hổ đánh người kịch liệt mà có chút sợ. Bây giờ nó lại rất ngoan ngoãn, ngồi im một chỗ vẫy đuôi, đầu cúi thấp không làm ra động tĩnh gì nữa.
- Tiểu Lệ, em có thích nó không?
Ngọc Linh chỉ tay về con hổ, hỏi cô bé. Hai mắt Tiểu Lệ sáng rực, gật đầu lia lịa.
- Tặng nó cho em. Từ nay về sau cố gắng tu luyện chăm chỉ một chút, đừng để bị người ta ăn hiếp.
Tiểu Lệ phấn khích cuối đầu:
- Dạ! Cảm ơn tiểu thư. Em sẽ ghi nhớ.
Tiểu Lệ vui mừng làm quen với bạn mới. Kim hổ kia cũng rất thích cô bé.
...
Long Quân bế Ngọc Linh vào phòng. Cẩn thận để xuống, kéo chăn đắp lại cho cô. Mộc thần ngà ngà say, hai má ửng hồng trông vô cùng đáng yêu.
Long Quân không nỡ rời đi, hỏi cô rằng:
- Ngọc Linh! Ta vì nàng làm nhiều chuyện như vậy, tính làm sao đây?
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Ngọc Linh đáp.
Long Quân nghĩ ngợi một lát, khuôn mặt sát lại gần cô, nói rằng:
- Ta muốn ở bên nàng, chăm sóc cho nàng thật tốt. Có được không?
Ngọc Linh cười ngọt ngào đồng ý:
- Được!
Long Quân vui mừng lạ thường, cười đến nỗi không ngừng lại được, đưa tay vuốt mái tóc cô. Đó là câu trả lời mà anh mong muốn nhất. Đặt môi hôn lên trán cô, Long Quân tham lam hít thật sâu mới buông ra.
- Chúc ngủ ngon!
Ở ngoài sân có một người nam bận đồ màu xanh, chừng 20 tuổi, nhìn giống như ám vệ, khuôn mặt non trẻ, ánh mắt vô cùng kiên định. Đợi Long Quân đi ra, khom người nói với anh.
- Chủ nhân! Có một nhóm người tới gây sự, là sát thủ của hoàng thất.
- Giết đi.
- Dạ!
Long Quân đi ra phía sau hậu viện gọi Đại Vỹ và Tiểu Lệ. Hai người nhanh chóng đi ra. Đại Vỹ hỏi:
- Công tử có gì dặn dò?
Long Quân lấy ra hai cuốn sách đưa cho họ, nói rằng:
- Công pháp này tu luyện rất tốt. Hai người xem mà học. Tiến bộ rồi thì sẽ không bị người khác ức hiếp, làm mất mặt Mộc gia.
- Đa tạ công tử quan tâm. Chúng tôi sẽ cố gắng tu luyện thật tốt.
Hai người nhận lấy sách, cúi đầu cảm ơn.
Long Quân nhìn qua nhìn lại hỏi:
- Còn có con hổ ở đâu rồi?
Kim hổ giống như cơn gió, lập tức xuất hiện. Ngoan ngoãn đứng ở trước mặt. Long Quân đặt tay lên đầu nó:
- Tu vi con hổ này thấp quá, có chút không xứng.
Lòng bàn tay Long Quân phát ra ánh sáng, truyền xuống khắp người con hổ. Nó cảm nhận được sức mạnh tràn trề, lập tức biến hóa thăng lên thành huyền thú cấp 2.
Lúc này Kim hổ đã có thể dùng ý niệm để giao tiếp với con người. Nó vui mừng vô cùng, quỳ xuống cảm tạ, thề thốt sẽ trung thành.
- Các người cố gắng tu luyện cho tốt. Mộc gia không chứa kẻ vô dụng.
- Dạ! Công tử.